“Phải rồi, quần áo của cô vẫn đang phơi ở phòng tôi, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại bảo người ta mang tới chỗ bếp trưởng La, cô nhớ tới đó lấy.”
“Ồ, tôi biết rồi.”
Hàn Dao nhìn anh một cái rồi nói tiếp: “Thực ra tôi có thể tự đi lấy được.”
Phó Thiếu Lê bỗng nở n6ụ cười.
“Cô có chắc là định vào phòng tôi không?”
Hàn Dao hơi sửng sốt, hình như là không được thật. Cô nhún vai, lắc đầu, Phó Thi7ếu Lê cũng không nói gì nữa, nhìn xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay.
“Có biết đổ bộ đường không không?”
Đổ bộ đường không? Hàn Dao c4hưa học bao giờ, nhưng chắc là không khó lắm đâu nhỉ?
“Không biết, nhưng anh dạy tôi một lần là tôi học được ngay.”
“Cứng đấy, khô8ng biết bản lĩnh có cứng như thế hay không. Cô nghe cho kỹ, tôi đang vội nên chỉ nói một lần, tự cô phải hiểu, sau đó nhảy xuống về đội tân binh.”
“Được!”
Trong mắt Hàn Dao lóe lên sự kích động, đó là bản năng của một người yêu thích tri thức đang chờ đợi để được học tập kỹ năng mới. Phó Thiếu Lê biết, chỉ cần là thứ có thể học được, cô nhóc này đều sẽ không bỏ qua. Anh vươn tay ra vỗ nhẹ vào đầu cô, đặt chiếc máy tính xuống rồi đứng lên.
“Theo tôi tới đây.”
Phó Thiếu Lê cầm một bó dây thừng dài, cố định một đầu ở trên máy bay. Cánh cửa máy bay mới đóng lại chưa được bao lâu, bây giờ lại mở ra. Phó Thiếu Lê đứng quay lưng về phía không trung.
“Tôi sẽ làm mẫu thao tác một lần, cô xem tôi làm.”
Động tác của Phó Thiếu Lê rất chậm, nhưng vẫn có thứ tự, để Hàn Dao có thể nhìn thấy rõ ràng.
Một lát sau, anh cởi nút thắt buộc trên thắt lưng ra, để Hàn Dao thử làm một lần. Hàn Dao nhanh tay lắp đặt dây thừng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Phó Thiếu Lê.
“Rồi sao nữa?”
Phó Thiếu Lê nhìn thành quả của cô, gật đầu rồi ném một đôi găng tay cho cô.
“Đeo găng tay, nắm lấy dây, đặt ở phía sau bên trái, phía trên phần mông, dùng để làm dụng cụ ‘phanh lại’. Tay phải có thể nắm lấy phần dây trước ngực, cũng có thể không nắm, có thể làm rất nhiều chuyện, ví dụ như cầm súng, cầm đủ thứ đồ. Tay trái cô nắm chặt rồi thì giữ nguyên, thả ra là nhanh chóng rơi xuống. Khi đứng ở mép cửa, đầu gối khuỵu xuống, tiếp đó duỗi thẳng ra, tay trái thả lỏng, xuống tới nơi thì nắm chặt tay trái, tiếp đất và tháo vòng kim loại trên thắt lưng ra.”
Phó Thiếu Lê nhìn sang bên cạnh.
“Sắp tới rồi, chuyện đơn giản như thế, để tôi xem biểu hiện của cô thế nào.”
Hàn Dao lườm Phó Thiếu Lê một cái, tiêu hóa một loạt trình tự ấy, sau đó dời tầm mắt. Nói thật, cô không cảm thấy chuyện này có gì khó. Cô quay đầu nhìn ra phía sau, phát hiện ra mình đã tới địa phận doanh trại, bèn quay đầu nắm chặt dây thừng.
Phó Thiếu Lê đứng bên cạnh Hàn Dao, nhìn sân huấn luyện bên dưới. Mạnh Thế Hựu đang điều chỉnh độ cao để đổ bộ đường không.
Máy bay trực thăng từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng lại ở vị trí cách mặt đất khoảng hai mươi mét. Phó Thiếu Lê ném một cuộn dây thừng xuống.
“Tới rồi, sẵn sàng chưa?” Hàn Dao gật đầu.
“Vậy bao giờ tôi bảo cô nhảy thì cô nhảy.”
Dây thừng rơi từ trên cao xuống, tới
mặt đất rồi vẫn còn dư. Hàn Dạo
điều chỉnh tư thế ở cạnh cửa máy
bay.
Cô bẻ cổ, đứng đúng tư thế, sau đó
lập tức khuyụ gối xuống, chờ khẩu
lệnh của Phó Thiếu Lê.
“Chuẩn bị! Nhảy!”
Nghe thấy hiệu lệnh, Hàn Dạo dùng
tư thế tiêu chuẩn nhất để nhảy từ
trên máy bay xuống. Luồng khí tỏa
ra từ cánh quạt của máy bay trực
thăng quá mạnh khiến cơ thể cô hơi
mất khống chế, lệch ra ngoài một
chút.