“Cô muốn lãng phí thời gian trong nước thì tôi cũng không ngăn cản cô. Bơi một ngàn mét theo hướng tôi chỉ, tôi sẽ chờ cô ở điểm cuối cùng5!”
Phó Thiếu Lê nói như vậy, Mạnh Thế Hựu lập tức bay lên cao. Hàn Dao nhìn theo hướng mà Phó Thiếu Lê chỉ, rồi lại nhìn anh lơ l6ửng trên không trung, cô lập tức ngụp đầu xuống nước.
Nhìn theo hướng mà cô biến mất, Phó Thiếu Lê nhếch môi. Quả nhiên là không 7chịu khuất phục, đúng như trong dự liệu của anh, đồng thời cũng là sự lựa chọn mà anh đoán.
Anh nhanh chóng lên máy bay, dõi theo4 bóng đen đang không ngừng di chuyển trong làn nước biển.
Nhìn một lúc là Phó Thiếu Lê nhận ra, cảm giác phương hướng của Hàn Dao8 khá tốt, nhưng thể lực không ổn cho lắm. Anh lắc đầu, vẫn cứ ngồi như thế, nhìn đăm đăm vào cô.
Đối với Hàn Dao, một ngàn mét không thành vấn đề, nhưng đó là trên mặt đất, còn ở trong nước, cô chẳng thể kiêu ngạo được như thế, giống hệt một chú mèo rơi xuống nước.
Trước đó bị Phó Thiếu Lê hôn, cả người Hàn Dao đã mềm nhũn ra, chưa kịp lấy lại sức thì đã cứng đầu chống đối với anh, vậy nên bây giờ mới bơi được một nửa, cô đã cảm thấy mệt lả rồi.
Nhưng bởi vì cơn tức trong lòng, cô lại kiên trì bơi tiếp, không muốn mất mặt trước mặt anh.
Trên không trung, máy bay lượn vòng quanh. Phó Thiếu Lê rất hài lòng trước sự bền bỉ của Hàn Dao. Thể lực không tốt thì rèn luyện thêm là sẽ tốt, ở trong bộ đội, thể lực chỉ là vấn đề nhỏ.
Hàn Dao có thể kiên trì được một ngàn mét, nhưng đối với cô, ở trong nước quá lâu vẫn là một chuyện có tính thử thách.
Trong không gian bịt kín dưới nước, theo thời gian trôi qua, cảm giác bị giam cầm dần xuất hiện và càng lúc càng rõ ràng hơn. Mọi thứ trước mắt tối đi, Hàn Dao chỉ thấy bất lực.
Cuối cùng, cô thuận lợi đến điểm cuối cùng của tuyến đường một ngàn mét này, nhưng Phó Thiếu Lê lại không thấy cô ngẩng đầu lên gọi anh. Trong lòng hoảng hốt, anh nhảy thẳng từ trên máy bay xuống, vớt cơ thể sắp chìm xuống của cô lên.
Ôm Hàn Dao vào lòng, Phó Thiếu Lê tức khắc phát hiện ra điểm bất thường, vội vàng lật người cô lên, khuôn mặt với đôi mắt nhắm chặt của cô đập vào mắt anh.
Cô nằm im trong lòng anh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, Phó Thiếu Lê chỉ cảm thấy trái tim mình như bị khoét đi một mảng lớn, đau đớn quằn quại.
“Hàn Dao! Dao Dao!”
Phó Thiếu Lê thực sự sốt ruột, dù rằng biết những chuyện như thế này là không thể thiếu trong quá trình huấn luyện, nhưng anh vẫn cảm thấy đau lòng. Đây là người mà anh đặt trong tim, sao lại nhẫn tâm nhìn cô chịu khổ? Mặc dù hiểu được tầm quan trọng của việc huấn luyện, nhưng thời khắc này, Phó Thiếu Lê muốn làm một con người ích kỷ, bốc đồng một lần.
“Ha ha ha! Ha ha ha!”
Người đang nằm trong lòng đột
nhiên run rẩy, Phó Thiếu Lê đang
định kiểm tra tình trạng của Hàn
Dao thì lại thấy cô giơ tay che mặt
cười như điên.
Phó Thiếu Lệ không khỏi phiền
muộn, lúc này mới phát hiện ra là
mình vì quá quan tâm nên mới mất
đi năng lực phán đoán. Sơ hở lớn
như thế mà anh không nhìn ra, còn
ngốc nghếch bị cô lừa.
“Không khó chịu hả?”
Thấy cô nhóc này bật cười, Phó
Thiếu Lê cũng tức cười, trên mặt
hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.