Trong lúc đang cảm thấy may mắn, Hàn Dao bỗng phát hiện ra chân mình không thể cử động được, có một nguồn lực rất lớn đang kéo lấy chân cô.
5
Cô không hề nghĩ ngợi gì, lập tức dùng chân còn lại để đá, muốn nhanh chóng thoát khỏi người đàn ông này.
Oxy trong phổi cô không đ6ủ dùng nữa rồi, cô cần bổ sung không khí trong lành gấp. Nhưng lý tưởng và hiện thực luôn rất khác nhau, Phó Thiếu Lê dễ dàng kéo Hàn Dao ngược7 trở lại.
Hàn Dao vừa giãy giụa vừa vô thức định vặn chốt mở bình thở oxy. Dường như biết được điều đó, người đàn ông trước mặt dùng mộ4t tay túm lấy hai bàn tay của cô, đồng thời giật mặt nạ lặn của cô xuống. Sức chịu đựng của Hàn Dao đã đến giới hạn rồi, bị anh kéo mặt nạ ra, 8cô lập tức bị sặc.
Sau khi sặc một ngụm nước, Hàn Dao hoảng sợ mở to hai mắt. Cảm giác ấm áp trên môi khiến cô không kịp phản ứng gì cả.
Người trước mặt mở mắt, nhưng rồi ngay sau đó, Hàn Dao cảm nhận được rằng hàm răng của mình bị cạy ra, sau đó từng luồng khí được truyền vào miệng cô, cảm giác ngột ngạt trong phổi từ từ biến mất.
Nhưng người đàn ông này lại không muốn tách ra. Hàn Dao vươn tay ra đẩy anh, nhưng anh không nhúc nhích gì cả. Cảm giác ấm áp trên môi khiến cô cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy rồi, nhiệt độ cơ thể cũng càng lúc càng cao, nhưng rồi lại chẳng thể đẩy được con người cao lớn trước mặt ra.
Vốn dĩ Phó Thiếu Lê chỉ định truyền khí cho Hàn Dao mà thôi, nhưng khi chạm vào bờ môi mềm mại của cô, cả người anh như bị điện giật. Cảm giác tê tê trên tai, trên ngực lan ra khắp cơ thể.
Phó Thiếu Lê cảm thấy mình trúng độc là cái chắc rồi, trúng độc của cô gái tên là Hàn Dao này.
Đôi môi mềm mại này khiến anh không nỡ rời xa, vậy nên khi cảm nhận được Hàn Dao đẩy mình, anh không thèm để ý tới, cứ tiếp tục dán lấy môi cô.
Mặc dù không có động tác đi vào sâu hơn, nhưng Phó Thiếu Lê vẫn rất thoải mái. Rất lâu sau, khi mà Hàn Dao cảm thấy oxy trong phổi mình lại không đủ dùng, anh mới ôm cô trồi lên mặt nước.
Không khí trong lành ập vào mặt, Hàn Dao hít thở phì phò. Cô vịn vào vai Phó Thiếu Lê, dáng vẻ mệt mỏi bơ phờ của cô khác hẳn với anh.
Phó Thiếu Lê nở nụ cười, nhìn chăm chú vào cô gái đang thở hổn hển trước mặt. Niềm vui hiện lên trong mắt anh, chứng tỏ tâm trạng anh đang rất tốt.
Đến khi thở đủ rồi, Hàn Dao giơ tay, giáng một cú đấm lên vai Phó Thiếu Lê.
“A!”
Cơ bắp trên người Phó Thiếu Lê cứng đến nỗi Hàn Dao đánh mà còn đau tay. Cô kêu khẽ một tiếng, nghe như tiếng mèo kêu khiến Phó Thiếu Lê cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Anh cúi đầu xuống, đối diện với ánh mắt của cô.
“Sao anh không cho tôi mở bình oxy?”
“Đến lúc không còn cách nào khác thì mới để cô dùng đến, còn như lúc này thì chỉ là một vật nặng mang theo mà thôi. Khi bơi trong nước, điều quan trọng nhất là phải loại bỏ những mối nguy bên cạnh, như thế cô mới có cơ hội sống sót, chứ không phải giữ những mối nguy ấy lại.”
Hàn Dạo liếc xéo anh.
“Vậy nên anh chính là mối nguy vừa
rồi hả?”
Phó Thiếu Lê gật đầu.
“Có thể nói là thế, tập luyện sớm
cũng không có gì là không tốt,
không phải sao?”