“Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Nếu chưa thì tôi có thể cho cô hai phút để chuẩn bị.”
“Sẵn sàng!”
“Vậy thì nhảy 5xuống đi!”
Phó Thiếu Lê tránh người, nhường đường ra cửa máy bay cho Hàn Dao. Hàn Dao đi hai bước rồi đứng lại. 6Bên dưới là khoảng không một trăm mét, gió biển vù vù, mang theo hơi ẩm tạt vào người, lướt qua hai má, hương vị tanh mặ7n khiến trái tim cô thắt lại, gò má cũng tái đi.
Hàn Dao cúi đầu, mũi chân cô nối liền với mặt biển xanh thẳm, n4hư thể chỉ cần bước lên một bước là có thể đi tới cái nơi trải dài màu xanh ấy.
Nhìn mặt biển xanh thẳm ấy, Hàn8 Dao hơi ngẩn ngơ.
Hiển nhiên là Phó Thiếu Lê không định để Hàn Dao chuẩn bị thêm nữa. Anh vươn tay ra đẩy, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì cơ thể đã bay trên không trung, tiếng gió biển vang lên bên tai.
Hàn Dao cảm nhận được cảm giác rơi tự do đang ập tới với mình, cơn ác mộng kia như hiện lên ngay trước mắt. Trái tim cô quặn lại, cứ thế chìm vào cơn ác mộng vô tận ấy.
Mặt biển càng lúc càng gần, nước biển cũng dần dần đổi màu, không còn là màu xanh thẳm ấy nữa, mà là hơi tối tăm.
Lúc rơi xuống biển, Hàn Dao cảm nhận được cảm giác bị nước nhấn chìm. Cô rùng mình, sau đó bắt đầu vùng vẫy.
Cơ thể cô như một tảng chì bị trói chặt, khiến cô giãy giụa đến mấy cũng vô dụng. Cả người không ngừng chìm xuống, cô không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi trong lòng. Màu sắc xung quanh càng lúc càng tối, nỗi sợ hãi trong lòng cô càng lúc càng dâng cao, động tác vùng vẫy cũng ngày một kịch liệt, đầu óc dần trở nên mơ màng.
Ở trên máy bay, Phó Thiếu Lê vẫn luôn quan sát tình trạng của Hàn Dao. Thấy cô như vậy, anh lập tức nhảy xuống, rơi đúng vào vị trí mà Hàn Dao đang vùng vẫy. Hai chân anh đạp nước, bơi tới chỗ Hàn Dao chìm xuống.
Đợi đến khi anh tìm được Hàn Dao thì cô không còn tỉnh táo nữa, sắc mặt của anh vô cùng khó coi.
Anh ôm lấy cô, bơi về phía mặt biển, nhanh chóng trồi lên mặt nước. Hàn Dao bị anh kéo đi, mê man không biết mình đang ở đâu.
Phó Thiếu Lê đỡ Hàn Dao, điều chỉnh cơ thể ổn định lại, vươn tay ra vỗ nhẹ vào mặt cô.
“Hàn Dao, có nghe thấy tôi nói không?”
Rất lâu sau, Hàn Dao mới đáp lại Phó Thiếu Lê. Khó khăn lắm hai mắt cô mới lấy lại được tiêu cự. Nhìn đăm đăm vào người trước mặt mình, mất một lúc sau cô mới nhận ra anh là Phó Thiếu Lê.
Ngay sau đó, Phó Thiếu Lê bị Hàn Dao ôm thật chặt, không thể nào kéo cô ra được. Thế là Phó Thiếu Lê cũng không miễn cưỡng, cứ thế để cô ôm mình, từ từ bình tĩnh lại.
Lúc vùng vẫy, Hàn Dao có thể cảm
nhận được rằng cơ thể mình đang
chìm xuống, nỗi hoảng hốt và sợ hãi
bao phủ lấy cô, khiến cô không thể
phản ứng lại được.
Cô biết mình không thể như thế,
nhị
nhưng lại không biết mình nên làm
gì. Cảm giác nghẹt thở khi bị nước
biển bao quanh khiến cô không biết
phải làm sao. Đáy biển một màu đen
kịt, không ngừng gia tăng nỗi sợ hãi
trong cô.
Khi sắp ngất đi, Hàn Dạo cảm thấy
cơ thể mình không còn chìm xuống
nữa, sau đó là cảm giác ai đó kéo
mình bơi lên.
Không khí lập tức trở nên thông
thoáng, bên tai vang lên tiếng ai đó
gọi cô. Sau khi hít sâu vài hơi,
người trước mặt dần trở nên rõ ràng.