Càng đi, Hàn Dao càng nhíu mày chặt hơn. Mãi mà không thấy Phó Thiếu Lê có phản ứng gì, cô không nhịn được, kéo nhẹ cổ áo anh.
5“Đây không phải đường tới phòng y tế.”
Cô thì thầm nỉ non, như gãi nhẹ vào trái tim bình tĩnh của Phó Thiếu Lê.
“Tôi c6ó nói là tới phòng y tế à?”
Ừ thì, hình như anh không nói thế thật.
“Được rồi, vậy chúng ta đi đâu?”
Giọng nói7 mang theo sự trêu chọc của Phó Thiếu Lê vang lên: “Đi tắm.”
“Đi tắm?”
Hàn Dao giật nảy mình. Cô động đậy, cả người kh4ông giữ vững được. Sau đó, mông cô bị vỗ một cái.
“Ngồi yên nào, ngã bây giờ!”
Bị Phó Thiếu Lê vỗ cho một cái, Hàn Dao8 lập tức an phận, nằm im trên lưng anh.
“Đi đâu tắm?”
Cô nhớ tầm giờ này trong ký túc xá vẫn có nước, chẳng qua là nước lạnh thôi.
“Dẫn cô đi tắm nước nóng. Vừa mới ngâm nước biển, tắm nước nóng mới dễ chịu.”
Phó Thiếu Lê cõng Hàn Dao vào một tòa nhà. Hàn Dao chưa tới nơi này bao giờ, bởi vì đây là nơi tiếp khách bên ngoài. Trước giờ chưa có ai tới thăm bọn họ, hoặc là có nhân vật tai to mặt lớn nào tới, cần tìm bọn họ làm việc.
Phó Thiếu Lê được sắp xếp ở đây, bởi vì không chỉ tới một lần nên căn phòng này vẫn luôn để dành cho anh. Lúc này, anh quen đường quen lối đưa Hàn Dao tới cửa phòng mình.
Mở cửa ra, anh đặt Hàn Dao lên xô pha. Hàn Dao tiện tay đặt quần áo mà mình xách xuống xô pha, nhìn xung quanh một vòng, Phó Thiếu Lê thì đang cởϊ áσ huấn luyện ra.
“Đây là chỗ ở của anh à?”
Phó Thiếu Lê gật đầu, chỉ để lại một chiếc áo vận động ngắn tay bên trong.
“Đúng vậy, phòng tắm ở đó, trong tủ có khăn và đồ dùng vệ sinh cá nhân sạch. Cô vào tắm đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô về phòng y tế.”
Phó Thiếu Lê chỉ vào một nơi, sau đó lấy quần áo của mình trong tủ đi ra ngoài. Anh phải sang phòng Mạnh Thế Hựu để tắm.
Hàn Dao quan sát căn phòng dành cho khách này. Mặc dù không ở lâu, nhưng nó vẫn khá sạch sẽ, không có bụi bặm gì cả, chứng tỏ thói quen sinh hoạt của người đàn ông này tốt thế nào.
Hàn Dao ngồi trên xô pha, thẩn thơ một hồi rồi cầm quần áo vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa. Xong xuôi, nhân lúc Phó Thiếu Lê vẫn chưa về, cô lấy bột giặt để giặt quần áo luôn.
Đang tìm móc treo quần áo thì Phó Thiếu Lê đẩy cửa vào. Hàn Dao đứng trên ban công, cầm quần áo ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói ra một câu:
“Có móc treo quần áo không? Tôi giặt quần áo rồi, định phơi ở đây.”
Lúc đẩy cửa vào, Phó Thiếu Lê thấy
Hàn Dao đang ở ban công, cầm
quần áo nghển cổ lên, nghe thấy
tiếng mở cửa mới quay lại.
Chốc lát sau, Phó Thiếu Lê mới chợt
hiểu, cười lấy móc treo quần áo đưa
cho Hàn Dạo. Hàn Dạo nhìn móc
treo, nhanh chóng phơi quần áo lên.
Thấy cửa phòng tắm vẫn đang đóng,
cô ngẫm nghĩ rồi gõ cửa.
“Phó Thiếu Lê, tôi về phòng y tế
trước đây. Mai tôi chờ anh ở đó.”
Cô vừa dứt lời thì cánh cửa trước
mặt mở ra. Nửa người trên chỉ có
chiếc áo vận động ngắn tay của Phó
Thiếu Lê hiện ra trước mặt cô.
Chiếc áo bó sát cơ bắp rắn rỏi, thậm
chí có thể nhìn
xuyên qua lớp áo,
trông thấy đường vẫn cơ bắp.