“Báo cáo! Tất cả camera đều không có góc chết, có thể quan sát tình hình của từng người một. Mấy giáo quan khác cũng dẫn đội y tế 5quan sát gắt gao, trước mắt chưa có gì bất thường xảy ra.”
Giang Hàn nhìn mấy cái màn hình trước mặt, tình trạng của tất 6cả lính nữ đều có thể quan sát được, cô ấy khẽ gật đầu.
Giang Hàn bảo Hà Tiêu Linh ngồi xuống bên cạnh, Hà Tiêu Linh cũng7 không khách sáo. Thấy có ghế trống, cô ấy ngồi xuống luôn, ánh mắt cũng chăm chú nhìn vào màn hình.
Đúng như những gì mà4 nhân viên phòng giám sát nói, tại những góc khuất mà người khác khó phát hiện ra trong rừng được lắp đặt camera mini, quay lại t8ình hình của tập thể lính nữ.
Hai giáo quan khác, bao gồm cả người chạy tới sau cũng đang quan sát hình ảnh trong máy tính ở một góc tối gần đó.
Mặc dù đây là lần đầu tiên các lính nữ mang theo trang bị chạy việt dã, nhưng vì có những thiết bị này nên cũng không có gì đáng lo.
Chẳng qua bọn họ vẫn không hề nơi lỏng, luôn chú ý trạng thái của các lính nữ, sợ có điều gì sơ sẩy.
Bên kia đang chạy hăng say thì ở bên này, Hàn Dao bị Phó Thiếu Lê xách từ trong biển ra, nằm sấp trên bờ cát thở hổn hển.
Khuôn mặt cô trắng bệch, tiếng còi phía xa xa dần biến mất. Cô biết ngay mà, tối nay Hà Tiêu Linh và mấy giáo quan khác sẽ có hành động.
Cô khá yên tâm về đám Chúc Quân Dương, dù sao lúc trước cô cũng nhắc nhở, bảo bọn họ chú ý rồi, có lẽ sẽ có tác dụng.
Những suy nghĩ ấy của cô chỉ diễn ra trong tích tắc. Lúc đang nằm thở trên mặt đất, giọng nói của Phó Thiếu Lê cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người quân nhân đứng cạnh chân mình, dáng người anh cao lớn và thẳng tắp như một ngọn núi nhỏ.
Trời vẫn tối om, Hàn Dao không nhìn rõ mặt anh, nhưng có thể phác họa ra được biểu cảm của anh qua giọng nói.
“Cô bé, cái chứng sợ nước này của cô nghiêm trọng đấy! Làm sao bây giờ, cô xem, trong nước tối tăm, cô hoàn toàn không biết mình nên làm gì, lính hải quân dù là lính mới thì cũng cần bơi một ngàn mét. Với bên hải quân, nếu tôi không đoán sai thì thành tích này của cô không thể nào vào được đội lục chiến được xưng là ‘hoa quái vật trên biển’.”
Hàn Dao cứ thế giữ nguyên tư thế ấy nhìn Phó Thiếu Lê. Cô cũng nghe ra được sự nặng nề trong giọng nói của anh, nhưng đó thật sự là một căn bệnh trong nội tâm cô.
“Trước kia bọn họ cũng từng giúp tôi rồi, nhưng sau nhiều năm như thế, tôi cũng chỉ biết bơi mà thôi, hoàn toàn không thể hoàn thành yêu cầu một ngàn mét ấy. Thật sự không còn cách nào khác sao?”
Hàn Dao mở to hai mắt nhìn Phó Thiếu Lê. Vốn dĩ mắt cô đã to rồi, bây giờ trông càng to hơn. Phó Thiếu Lê ngồi xuống cạnh cô, nhìn thấy đôi mắt cô ở khoảng cách gần hơn, trong lòng bỗng thấy rung rinh. Anh vươn tay ra, đặt lên đôi mắt cô.
“Đừng có trợn lên nữa, không sợ con ngươi rơi ra à!”
Khóe môi Hàn Dao giật giật, cái câu trả lời gì thế này! Cô lấy tay anh ra khỏi mắt mình.
“Tôi đang hỏi anh có cách nào để tôi
khắc phục chứng sợ nước không.”
“Có thể kể câu chuyện của cô cho
tôi nghe được không? Tôi muốn làm
một người lắng nghe câu chuyện của
cô.”
Phó Thiếu Lê nhìn Hàn Dao, vươn
tay ra khoác lên vai cô, để đầu cô
tựa vào vai mình.
“Kể tôi nghe đi, có lẽ nghe xong, tôi
sẽ có cách giúp cô ấy chứ.”