Vợ Yêu Nhà Thủ Trưởng

Chương 7




“Có điều trên mặt có vết thương, tớ đang hơi

tò mò vì sao lại có vết thương đó.”

“Có vết thương Thú vị phết nhỉ!”

Hà Tiêu Linh sờ cằm, ánh mắt toát lên vẻ

hứng thú.

Giang Hàn vỗ vai Hà Tiêu Linh, cắt đứt mạch

suy nghĩ của cô ấy. Cô ấy lập tức dừng lại,

vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, khởi động

xe rồi lái ra khỏi ga tàu.

Thật ra trên tàu không có nhiều lính nữ như

Hàn Dạo, tổng cộng cũng chỉ có khoảng ba

mươi người, thế nên sau khi ra khỏi trạm xe

lửa, đội ngũ thưa thớt này xuất hiện trên

đường lớn cũng không quá nổi bật.

Hàn Dao không chạy vọt như ban đầu nữa,

làm vậy tương đối hao thể lực. Dù sao ba

mươi kilomet cũng không phải là một chặng

đường ngắn, vậy nên tốt nhất là nên dùng thể

lực một cách hợp lý.

Cô chạy chầm chậm ở giữa đội ngũ. Thật ra

bọn họ chạy không có tổ chức, không có kỷ

luật nên đội hình đã tan tác từ lâu rồi, nói là

đội ngũ cho dễ nghe thôi.

Trương Lan Tiếu chạy song song với cô. Cô

quay đầu liếc nhìn, thấy cô ấy cũng không đỏ

mặt, không thở mạnh giống mình, bèn cười

nói: “Ra gì đấy nhỉ!”

Trương Lan Tiếu nhìn cô, nhướng mày lên:

“Đương nhiên rồi. Tôi học trường thể dục thể

thao, sở trường là chạy cự ly dài.”

Không khó để nghe ra được sự đắc ý trong

lời nói của Trương Lan Tiếu. Hàn Dao không

khỏi nhìn cô nàng này bằng cặp mắt khác. Cô

không ngờ rằng Trương Lan Tiếu còn có một

mặt như vậy, đáng yêu quá đi!

“Cô thì sao? Thể lực của cô cũng tốt lắm

mà.”

“Tôi sao?”

Hàn Dạo lắc đầu: “Tôi rèn ra từ nhỏ.”

“O."

Trương Lan Tiếu đáp lại một tiếng rồi lại tập

trung chạy tiếp. Hàn Dạo không nói cái “rèn

từ nhỏ” ấy của cô tàn nhẫn đến mức nào.

Mặc dù khoảng thời gian ác mộng đó đã xa

xôi lắm rồi, nhưng nó vẫn đáng sợ y như

trước.

Mà thôi, chuyện xảy ra lâu lắm rồi, bây giờ

nghĩ lại có ý nghĩa gì chứ? Nghĩ tới chặng

đường ba mươi kilomet này, cô cảm thấy vẫn

nên chạy cho xong thì tốt hơn, biết đâu chạy

đến nơi đó đã tê liệt mất rồi.

Suốt dọc đường, Hàn Dao không nghĩ tới

chuyện chạy nước rút mà chỉ chạy đều đều.

Lúc cô chạy đến công của đại đội tân bình thì

đã có rất nhiều người đến trước rồi.

Nhìn đám lính nữ chạy tới từ mấy hướng

khác nhau, Hàn Dao biết tất cả lính nữ đều

phải nhận đãi ngộ này, tâm lý cô cũng cần

bằng hơn.

Cô dừng ở cổng, hít từng hơi từng hơi lớn,

sau đó chậm rãi di chuyển. Đột nhiên, cô bị

một người bên cạnh đụng vào. Phản ứng của

cô rất nhanh, lảo đảo mấy bước, vì vậy mà

chân cũng truyền tới cơn đau như xé da cắt

thịt.

Hàn Dạo không nhịn được, thầm mắng trong

lòng “Khốn kiếp!”. Đồng thời, cô cũng nhanh

tay lẹ mắt, vươn tay túm lấy người lính nữ

đang mất khống chế và đổ về phía trước ấy,

dùng sức kéo người đó về.

Lính nữ đó vỗ vỗ ngực, thở hổn hển mấy hơi,

còn lau mồ hôi trên mặt, sau đó mới quay

sang cảm ơn Hàn Dao. Lúc này, Hàn Dao đã

rút tay lại, lùi về phía sau hai bước, nhìn

người lính nữ đang lộ nguyên hàm răng trắng

bóc trước mặt mình.

“Cảm ơn cô nhé! Vừa rồi đụng phải cô, may

mà cô không sao, lại còn kéo tôi một cái. Cô

phản ứng nhanh quá! Tôi tự giới thiệu trước

nhé, tôi tên là Chúc Quân Dương, còn cô?”

Nói xong, cô ấy vươn tay về phía Hàn Dao.

Hàn Dạo nhìn thoáng qua tay cô ấy, nhưng
không đưa tay ra. Chúc Quân Dương thấy

vậy thì cúi đầu nhìn tay mình, ngượng ngùng

rút tay về, lau mấy cái vào áo rồi lại duỗi ra,

“Lần này sạch rồi!”

Hàn Dao khá là bội phục cô gái vô tư này. Cô

bắt tay cô ấy: “Hàn Dao, Dao trong dao

viễn.”

Để tránh lại có người tới hỏi chữ trong tên cô

viết thế nào nên cô nói ra luôn.

Chúc Quân Dương gãi đầu: “Sao cô biết tôi

muốn hỏi viết thế nào?”