Thấy người nằm trên giường là bà cô hôm qua, quân y cảm thấy khó chịu, quyết tâm muốn đuổi đi, ai ngờ Hàn Dao và Chúc Quân Dương đã 5chạy ra khỏi phòng y tế rồi.
Hai người ôm bụng cười đau ruột ở bên ngoài, Chúc Quân Dương kéo tay áo Hàn Dao lại.
“6Tôi nói này Đại Dao, Triệu Thù Nhiên đổ thẳng xuống đất như thế, cô ta không đau sao?”
Hàn Dao lắc đầu.
“Tôi cũng k7hông biết, chỉ biết cô ta muốn trốn huấn luyện mà làm thế thì đúng là cạn lời!”
Hai người tiếp tục cười run rẩy cả người. H4à Tiêu Linh thong thả đi từ xa đến, thấy bọn họ cười nắc nẻ ở đó. Lúc tới gần, cô ấy ho vài tiếng để nhắc nhở bọn họ.
Vừa n8ghe thấy tiếng vang, trông thấy Hà Tiêu Linh tới, bọn họ vội vàng ngừng cười, giơ tay chào với cô ấy.
“Giáo quan Hà!”
Hà Tiêu Linh xua tay, chỉ vào cửa phòng y tế.
“Trong đó sao rồi?” Hàn Dao lắc đầu.
“Báo cáo giáo quan, chúng tôi đưa cô ấy vào tôi ra luôn, không biết cô ấy sao rồi.”
Cứ nghĩ tới hình ảnh Triệu Thù Nhiên ngã thẳng xuống đất không chút do dự là Hàn Dao lại buồn cười. Thấy bọn họ cứ cười mãi, Hà Tiêu Linh vỗ một cái vào đầu Chúc Quân Dương.
“Đừng cười nữa, vào xem với tôi.”
Bị vỗ một cái không nặng không nhẹ, Chúc Quân Dương ngoan hẳn. Hà Tiêu Linh đi đằng trước, vào phòng y tế thì thấy quân y đang khám cho Triệu Thù Nhiên.
Ba người đứng xem một lát ở cửa, đến tận khi quân y quay đầu nhìn thấy bọn họ. Như được xá tội, quân y lập tức bỏ hết mọi việc đang làm lại rồi chạy ra, đang định mở miệng thì bị Hàn Dao và Chúc Quân Dương kéo ra ngoài.
Bên ngoài, quân y được Hà Tiêu Linh dốc lòng chỉ bảo, cứ gật đầu lia lịa. Nói xong, Hà Tiêu Linh chào với quân y.
“Quân y, vậy thì làm phiền anh nhé. Người lính này của tôi có quản được không là dựa vào anh cả đấy.”
“Yên tâm, cứ giao cho tôi đi!”
Quân y tươi cười chào lại Hà Tiêu Linh, Hàn Dao và Chúc Quân Dương cũng chào theo.
“Được rồi, nhận được lời khẳng định của quân y rồi thì chúng ta về huấn luyện thôi. Bây giờ các cô rơi vào tay tôi, để xem tôi huấn luyện các cô thế nào!”
Hàn Dao và Chúc Quân Dương trố mắt ra. “Há?”
“Há cái gì mà há, về huấn luyện!”
Hà Tiêu Linh đi được vài bước rồi lại quay đầu thúc giục bọn họ, không giấu được vẻ mặt đắc ý của mình.
Quân y nhìn bọn họ đi, không còn chau mày ủ dột như trước nữa, ngược lại còn rất thoải mái và nhẹ nhàng.
***
Trở lại sân huấn luyện, Hàn Dao và Chúc Quân Dương nhìn thấy tình hình trên sân huấn luyện. Cho dù Chúc Quân Dương có ngốc đến mấy thì cũng đoán ra được tình hình.
Mười mấy, hai mươi người huấn luyện với nhau, quả thực là đã đời, xem ra phải liều mạng rồi.
Hiểu rõ tình hình, hai người tức khắc quay lại trạng thái huấn luyện, còn Triệu Thù Nhiên trong phòng y tế thì đã bị lãng quên rồi.
Mặc dù hiện giờ vẫn luyện tập tư thế
đứng nghiêm, nhưng bắt đầu từ hôm
nay, nhiệm vụ huấn luyện của bọn
họ chắc chắn là sẽ tăng lên.
Hơn hai mươi người huấn luyện liền
mạch với nhau, tất nhiên là hiệu suất
sẽ tăng lên.
Kể từ hôm bị quân y dọa cho một
chầu, Triệu Thù Nhiên sợ đến mức
trốn từ phòng y tế về, sau đó cũng
an phận hơn nhiều.
Chuyện gấp chăn cô ta cũng phải
làm, nhưng lại sĩ diện, không chịu
nhờ Hàn Dạo dạy, chỉ có thể tự lần
mò. Cuối cùng, nhìn thành quả của
cô ta, Hà Tiêu Linh trực tiếp bắt cô
ta tập gấp chăn một tuần liền. Lần
này, Triệu Thù Nhiên cũng không
dám lười biếng nữa.