“Cô nhóc, vẫn chưa định nói tên cho tôi biết à?”
Hàn Dao quay đầu, không muốn nhìn anh nữa.
“Hàn Dao, Dao trong dao viễ5n.”
Bây giờ mỗi lần nói tên cho người khác, Hàn Dao lại vô thức bồi thêm câu đằng sau.
“Hàn Dao, tên nam tính vậy. Ai 6đặt tên cho cô mà có cá tính thế?”
Phó Thiếu Lê không ngờ là tên của cô lại nam tính như thế.
Nghe anh hỏi vậy, ánh m7ắt của Hàn Dao ảm đạm hẳn đi.
“Bà ngoại tôi đặt, tôi theo họ bà.” “Bà ngoại cô?”
Phó Thiếu Lê không lường trướ4c được là cảm xúc của cô lại thay đổi rõ ràng như thế, trong lòng cũng đoán được đôi chút.
“Tôi được mẹ nuôi nhận về từ nhỏ. T8rước khi nhận nuôi tôi, mẹ nuôi đã ly hôn với chồng, sau đó sống với tôi. Thỉnh thoảng mẹ của bà ấy, cũng chính là bà ngoại tôi vẫn qua lại với nhau. Năm tôi mười hai tuổi, mẹ nuôi tôi tự sát vì bệnh trầm cảm. Bảy năm sau đó, tôi vẫn luôn sống với bà ngoại, tên cũng sửa lại, đến tận năm nay mới nhập ngũ.”
Lúc nói ra những lời này, Hàn Dao cũng cảm thấy nhớ bà ngoại. Bà là người tốt với cô nhất trên thế giới này, nhưng bây giờ cô lại không ở bên cạnh bà.
Càng nói, mũi cô càng cay hơn. Mới mấy ngày mà cô đã bắt đầu nhớ bà rồi, về sau phải làm sao đây!
Nhìn cô gái với chóp mũi đỏ ửng bên dưới, Phó Thiếu Lê sinh lòng thương xót, bỗng muốn ôm cô vào lòng.
Nghĩ vậy, anh cũng làm luôn, trực tiếp nằm trên mặt đất, vươn tay ôm Hàn Dao vào lòng, để cô quay mặt về phía mình. Ngón tay anh lướt qua trán cô, che khuất mắt và lông mày cô.
“Cô nhóc, nhìn cô khóc mà tôi thấy chẳng thà để cô đánh tôi còn hơn! Xấu ghê!”
Bị Phó Thiếu Lê bất thình lình ôm lấy, Hàn Dao lập tức bứt ra khỏi nỗi nhớ bà ngoại, thấy người đàn ông trước mặt nghiêm túc nhìn cô, còn vuốt ve mặt cô.
Hàn Dao ngơ ngác nhìn anh, nhưng mấy giây sau, khi hoàn hồn lại, cô thẳng tay giáng cho Phó Thiếu Lê một cái bạt tai, bật người từ dưới đất lên.
Phó Thiếu Lê không đề phòng, ăn trọn cái tát ấy.
“Anh làm gì đấy hả Phó Thiếu Lê! Nhân lúc tâm trạng tôi không tốt, muốn sàm sỡ tôi hả?”
Phó Thiếu Lê ôm mặt, nhìn vẻ mặt như thấy rắn rết của Hàn Dao. Anh ung dung ngồi dậy, cô hô to gọi nhỏ với anh như thế này trông có sức sống hơn hẳn.
“Hàn Dao, tôi nghe nói hôm nay cô đắc tội với giáo quan bên lính nam nên mới bị huấn luyện viên của cô phạt chạy hai mươi kilomet. Cô nói xem, nếu cô đắc tội với tôi, tôi nên phạt cô chạy bao nhiêu kilomet mới hợp lý đây?”
Phó Thiếu Lê thuận tay bứt một cọng cỏ trên bãi cỏ lên ngậm vào miệng, không còn bày ra vẻ mặt vô cảm như lúc trước nữa, mà là gác một chân lên, nhìn Hàn Dao với vẻ mặt cợt nhả, như thể đang tự hỏi xem phải phạt cô thế nào cho thỏa đáng.
“Anh vô vị vậy! Phó Thiếu Lê, tôi không thuộc sự quản lý của anh, huống chi anh là lục quân, tôi là hải quân, bây giờ anh còn chưa quản được tôi đâu!”
Hàn Dạo cũng nổi giận, người đàn
ông này thật là ác liệt.
“Nếu cô muốn thu hút nhiều người
tới đây hơn thì có thể lớn tiếng thêm
chút nữa.”
Phó Thiếu Lê tươi cười rạng rỡ.
Nghe anh nhắc nhở như vậy, Hàn
Dạo mới chợt nhớ tới chuyện này.
Cô trợn mắt lườm anh, sau đó ngồi
xuống, mặt đối mặt với anh.
“Thủ trưởng, rốt cuộc anh gọi tôi tới
là để làm gì? Tán dóc trong cái thời
tiết nóng thế này à?”