“Các cô thuộc đội tân binh, bây giờ mỗi tuần đội tân binh đều sẽ bị kiểm tra phòng ốc, không cố định thời gian, tình hình kiểm tra 5cụ thể sẽ được công bố trên bảng tin. Tuần này tạm thời không kiểm tra, chính thức bắt đầu kiểm tra từ tuần sau. Bây giờ các cô có6 đủ thời gian để luyện tập.”
Hà Tiêu Linh tùy tiện vươn tay ra, kéo một chiếc chăn trên giường xuống. Thấy vậy, khóe môi H7àn Dao giật giật, khéo thật, lấy đúng cái chăn của cô.
“Chăn này của ai, tôi trưng dụng một lát!”
Hà Tiêu Linh nhắ4m thẳng vào Hàn Dao đứng gần mình nhất, khóe môi Hàn Dao lại giật giật.
“Báo cáo! Chăn này là của tôi, giáo quan Hà cứ dùn8g thoải mái!”
“Vậy được!”
Vừa nói, Hà Tiêu Linh vừa ném chăm xuống đất. Hàn Dao nhắm chặt mắt lại, dưới đất bẩn như thế, ôi chăn của cô!
“Tôi làm mẫu một lần, các cô mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ!”
Khi bắt tay vào làm việc gì, Hà Tiêu Linh cũng rất nghiêm túc, nói dạy bọn họ cũng là nghiêm túc. Mặc dù chỉ có một lần, nhưng cô ấy nói rất chậm và kỹ lưỡng.
Sau một lần làm mẫu, mọi người nhìn thôi cũng biết làm sơ qua rồi, chỉ cần thực hành nữa là được.
Sau khi dạy gấp chăn xong, Hà Tiêu Linh lần lượt dạy tất cả những nội dung mà cô ấy nhắc tới trước đó.
Cô ấy cẩn thận như thế khiến Hàn Dao thay đổi phần nào cái nhìn về cô ấy. Cô nhìn một lần là đã nhớ hết toàn bộ công việc rồi.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy biếи ŧɦái nhất là việc vệ sinh công cộng, cũng chính là dọn nhà vệ sinh. Hàn Dao ngạc nhiên nhìn Hà Tiêu Linh.
“Giáo quan nói thật đấy hả?”
“Trông tôi giống đùa với cô lắm hả?”
Hà Tiêu Linh cười hỏi ngược lại. Cô ấy nhìn Chúc Quân Dương, Chúc Quân Dương chất phác gật đầu.
“Giống!”
Hà Tiêu Linh liếc trắng mắt nhìn cô ấy.
“Tránh sang một bên! Tôi không đùa, trong ba tháng này, nhiệm vụ vệ sinh công cộng của cô chính là nó! Lo mà làm cho tốt!”
“Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Người của hai tổ đồng thanh trả lời, giọng nói khá là to. Hà Tiêu Linh ngoáy tai, sau đó vẫy tay.
“Được rồi, đừng nói mấy chuyện đâu đâu này nữa, tôi đi đây. Bây giờ các cô bắt đầu thu dọn đi, sáng mai tôi sẽ đến kiểm tra.”
Hà Tiêu Linh xoay người, thảnh thơi bỏ đi, để lại cả đám người loay hoay bận rộn.
Hàn Dao nhanh chóng sắp xếp tủ, chậu rửa mặt, khăn mặt,... của mình đâu ra đấy, sau đó tới nhà vệ sinh, quan sát kích thước của cái nhà vệ sinh này, lẳng lặng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Đứng trên tầng bốn, vô tình liếc về phía sân huấn luyện, bên tai cô chợt vang lên câu nói “đến sân huấn luyện chờ tôi” của người đàn ông kia. Cô ngẩn ngơ nhìn sân huấn luyện một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn xuống dưới, tới sân huấn luyện.
Hoàn toàn không có ai chú ý tới cô, nhưng Hàn Dao không khống chế được mình, dọc đường đi cứ lén lút. Cô âm thầm mắng bản thân, không biết đang hồi hộp cái gì nữa.
Vào đến sân huấn luyện, Hàn Dao nhìn thấy Phó Thiếu Lê đang mặc quân trang, đứng thẳng người dưới lá cờ, hiên ngang khí phách.
Cô cất bước tới gần chỗ quốc kỳ. Phó Thiếu Lê xoay người lại, đối diện với ánh mắt của cô.
“Tới rồi à?” “Tới rồi.”
Cô trả lời một cách hờ hững, Phó Thiếu Lê không tỏ thái độ gì.
“Trông có vẻ cô chạy hai mươi
kilomet xong cũng không có di
chứng gì nhỉ?”
Nghe anh nói vậy, Hàn Dao muốn
cười lạnh.
“Sao hả? Quan tâm tôi à? Tôi chả
dám nhận sự quan tâm của thủ
trưởng đâu, mong thủ trưởng đừng
có dối trá như thế!”
“Tôi dối trá?”