Đứng trước cửa một phòng làm việc, Giang Hàn đẩy cửa bước vào, bên trong có mấy cái bàn làm việc. Giang Hàn đi tới vị trí gần cửa s5ổ nhất, ngồi xuống nhìn hai người vừa bước vào.
Đây là văn phòng tạm thời của các giáo quan lính nữ. Mấy giáo quan khác vẫ6n đang ở sân huấn luyện, vậy nên trong phòng chỉ có ba người bọn họ.
Sau khi đi vào, Hà Tiêu Linh thành thạo lấy một cái g7hế ngồi xuống, bị Giang Hàn lườm một cái, nhưng không nói gì cả.
“Hàn Dao, cô tự tìm ghế ngồi xuống đi.”
Hàn Dao đ4áp lại, xoay người đi lấy ghế. Tiếp theo là lúc để giáo quan Giang xử tội rồi, và đương nhiên là phải bắt đầu từ Hà Tiêu Linh.
Không đợi Hàn Dao ngồi xuống, Giang Hàn đã chỉ vào mũi Hà Tiêu Linh.
“Tớ nói này, cậu sửa lại cái tính ấy đi. Hai người có hận thù to tát gì trong bộ đội đâu, sao lần nào nhìn thấy nhau cũng đá đểu nhau vậy?”
Hà Tiêu Linh sờ mũi. Chuyện này thì đúng là cô ấy hơi đuối lý, nhưng ai bảo Sa Long cứ gạ đòn cơ!
“Trưởng quan! Đúng là trong bộ đội thì tớ và Sa Long không có thù oán gì lớn, nhưng lúc ở trường quân đội, bọn tớ có thù không đội trời chung. Chuyện dài lắm, sau này gặp anh ta, tớ sẽ cố gắng nhẫn nhịn.”
Xét thấy thái độ của Hà Tiêu Linh khá tốt, vả lại Giang Hàn cũng không định mắng cô ấy thật, vậy nên vung tay cho qua. Tiếp theo là đến lượt Hàn Dao.
Hàn Dao ngồi thẳng người, rửa tai lắng nghe.
“Hàn Dao, các giáo quan đều rất coi trọng cô, nhưng trước mặt trưởng quan, nhẫn nhịn là một chuyện vô cùng quan trọng. Bất kể trưởng quan nói đúng hay sai thì cũng chỉ có thể phục tùng, chứ không phải là mắng trả trắng trợn như ngày hôm nay!”
“Tôi biết, nhưng sao giáo quan Sa lại phải lôi tôi vào? Cái chuyện đâu đâu ấy mà đồn ra ngoài, muốn thanh minh cũng chẳng có cơ hội. Tôi không muốn bị người ta nói ra nói vào, nhỡ sau này không tìm được bạn trai thì sao?”
Giang Hàn day thái dương, nơi đó đang giật thình thịch. Cô ấy cũng phục Hàn Dao sát đất luôn rồi, tuy rằng lý do này có vẻ hoang đường, nhưng cũng không hẳn là không có lý.
Hà Tiêu Linh không nhịn được, nói xen vào: “Được chứ, cô có thể biến tin đồn thành sự thật, yêu luôn cái cậu lính nam kia đi, thế là đôi bên cùng vui.”
Nghe vậy, Hàn Dao xua tay: “Không không, không, đâu thể được! Tôi không thích cái tên ngốc Đường Duy Hy ấy! Giáo quan Hà, cô đừng có mà gán ghép linh tinh!”
Bây giờ Hàn Dao vẫn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương, mà dù có nghĩ thì cũng như lời cô nói, cô không thích Đường Duy Hy.
Thấy hai người này đi lệch chủ đề,
Giang Hàn kéo bọn họ về.
“Vậy nên, Hàn Dao cô nghe đây, tốt
nhất đừng có xung đột chính diện
với trưởng quan, nếu không cuộc
sống của cô ở trong quân đội sẽ rất
gian nan. Tạo dựng các mối quan hệ
cho tốt mới là quan trọng, mấy
chuyện vặt vãnh thì cố mà nhịn,
nghe thấy không?”
“Báo cáo! Nghe thấy rồi! Tôi tuyệt
đối sẽ không tái phạm sai lầm của
ngày hôm nay nữa!”
Hàn Dạo đột nhiên hô to, khiến Hà
Tiêu Linh đang sấn tới bên cạnh cô
giật nảy mình. Giang Hàn cũng
ngoáy lỗ tai, giọng to đấy, chạy xa
thế rồi mà vẫn còn khỏe ghê!