Các giáo quan đi qua đi lại trong hàng, thỉnh
thoảng lại tặng cho đám lính mới một cú đạp,
xem bọn họ có đứng vững không, rất nhiều
lính nữ bị đạp n5gã.
Những người đứng trên bậc thềm bên kia thì
không cần lo, bây giờ đứng đó không dùng
sức là sẽ ngã ngay. Với tình hình ổn định lúc
này, 6bây giờ không cần phải lo là người bên
trên mất tập trung hoặc là không nghiêm túc.
Chính những người bên dưới ỷ vào việc mình
đứng trên đấ7t bằng nên bắt đầu lười biếng,
đá một cái là biết rốt cuộc có bao nhiêu người
không nghiêm túc. Hà Tiêu Linh ở bên cạnh,
thấy vậy là đi lên mắng mỏ4.
“Các cô đang làm cái gì thế hả? Tư thế đứng
nghiệm đơn giản như vậy mà còn không
đứng cho ra hồn, sau này tôi dạy thêm những
cái khác thì8 các cô học kiểu gì! Mau đứng
lên, tiếp tục!”
Tiếng mắng của Hà Tiêu Linh có sức xuyên
thấu khủng khiếp, nửa sân huấn luyện đều có
thể nghe thấy. Giáo quan Sa Long bên phía
lính nam tới, lại gần là nghe thấy tiếng mắng
của cô ấy.
“Tôi nói cho các cô biết, các cô đã tới đây
làm lính thì hãy nhớ lấy, bất kể khi nào cũng
phải tập trung cao độ. Bộ đội không phải nơi
để các cô tận hưởng, nếu muốn ở lại trong cái
quân doanh này thì phải nghiêm túc vào cho
tôi! Còn không, tôi không dám chắc bao giờ
các cô sẽ bị trả về nhà đâu!”
Sa Long nhìn Hà Tiêu Linh liên tục đi khắp
các hàng, dừng lại bên cạnh Giang Hàn.
“Sao vậy?”
Giang Hàn lắc đầu.
“Đợt lính mới này không tốt lắm.”
Giang Hàn cảm thán một câu, Sa Long hiểu
ngay.
“Hay là tội dẫn lính nam tới đây thể hiện vài
đường.”
Nghe Sa Long nói vậy, Giang Hàn híp mắt,
liếc nhìn đám lính nam ở trong góc tại sân
huấn luyện.
“Được, anh lời bọn họ tới đây, đứng đối diện
nhìn nhau.”
Sa Long nhìn đám lính nữ, gật đầu rồi cầm
còi chạy đi.
Tiếng còi vang lên ở cách đó không xa,
Giang Hàn cũng thổi cái còi trong tay mình.
“Toàn thể đội ngũ, tập trung!”
Hà Tiêu Linh nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay,
mới được năm mươi phút kể từ lúc bắt đầu
huấn luyện đến giờ, bây giờ đang là ba giờ
đúng. Cô ấy chạy tới bên cạnh Giang Hàn.
“Sao tự nhiên lại thổi còi?”
Vừa rồi Hà Tiêu Linh mắng hắng quá, không
nhìn thấy Sa Long tới. Giang Hàn chỉ thẳng
về phía lính nam.
“Sa Long dẫn lính nam sang đây chơi”
Nhìn đám lính nam đang đi tới, Hà Tiêu Linh
sực hiểu, cũng giơ tay lên thổi còi.
“Nhanh lên, chờ người khác mời đi ăn cơm
à!”
Nghe thấy tiếng còi, Hàn Dao cũng di
chuyển, ai ngờ vừa xoay người được một nửa
thì Hà Tiêu Linh lên tiếng gọi cô.
“Hàn Dao, tôi không bảo cô nhúc nhích thì
cô cứ đứng đó cho tôi. Bọn họ xuống dưới
đứng, cô đứng trên đó!”
“Rõ!”
Hàn Dao lại xoay người về, tiếp tục làm cọc
tiêu.
về phía
Sa Long dẫn đám lính nam tới, đứng đối diện
với lính nữ, còn Hàn Dao thì quay
lính nam.
Vừa liếc
qua là đã thấy Đường Duy Hy vẫy
tay với mình, cô dời mắt khỏi khuôn mặt anh
ta.
Sa Long cảm thấy tò mò về người lính nữ
đang đứng một mình trên bậc, bèn vứt đám
lính nam cho phó giáo quan bên cạnh, còn
mình thì đi tới trước mặt Hàn Dao.
“Cô này được đấy nhỉ, một mình đứng ở đây,
tư thế cũng không tệ!”
Hàn Dao không nói gì, bởi vì câu
này của Sa Long không phải là nói
với cô. Ánh mắt của anh ấy không
hề nhìn cô, mà là nhìn Hà Tiêu
Linh.
Hà Tiêu Linh hất mặt về phía cô.
“Bên tôi có một người làm mẫu cho
những người khác.”
Hà Tiêu Linh đang cố tình khiêu
khích Sa Long. Cô ấy để Hàn Dao
đứng ở một vị trí bắt mắt như vậy là
vì đã lường trước được rằng bên
phía lính nam không có ai làm được
chuẩn như Hàn Dạo.