Thấy Hàn Dao nói sẽ trở về một mình, khuôn mặt của quân y kia sáng lên. Anh ta chỉ vào cánh cửa phòng bệnh phía sau Hàn Dao, nói vớ5i biểu cảm đau khổ.
“Đó rõ là một bà cô tới phòng y tế nghỉ phép, coi phòng y tế của tôi thành một nơi để cô ta khóc lóc o6m sòm. Suốt sáng nay tôi toàn phải nghe cô ta ầm ĩ thôi.”
Hàn Dao nhịn cười, lại giơ tay chào với quân y.
“Tổ trưở7ng, anh cố chịu đi, cô ấy sẽ về nhanh thôi. Nhưng mà có thể một khoảng thời gian tiếp theo sẽ phải làm phiền anh thường xuyên đấy.4”
Vẻ áy náy trên mặt Hàn Dao là thật. Với tính cách và tình trạng sức khỏe của cô tiểu thư đỏng đảnh Triệu Thù Nhiên này, 8không tới phòng y tế mấy chuyến thì chẳng phải là cô ta.
Quân y mếu máo như đưa tang, vẫy tay với Hàn Dao.
“Cô đi đi.”
“Vâng! Tạm biệt tổ trưởng.”
Hàn Dao cầm hộp cơm, xoay người rời khỏi đó, quay trở lại nhà ăn. Cô hỏi nhân viên phòng bếp, xin ít nước rửa bát, rửa sạch hộp cơm rồi mới trả lại.
Tranh thủ chút thời gian còn lại, Hàn Dao chạy thẳng về ký túc xá, trong đầu chỉ toàn hình ảnh chiếc giường của mình. Mới một buổi sáng không gặp, cô nhớ nó da diết, chỉ hận mình không biết bay để bay thẳng lên giường.
Hàn Dao chạy vèo vèo, lúc này được ngủ phút nào may phút đó.
Chiếc giường đang chờ cô ở cách đó không xa, nhưng trong quãng đường ngắn ngủi ấy, cô lại bị ăn vạ, ai mà chịu nổi cơ chứ!
Hàn Dao bò từ trên mặt đất lên, bực bội nhìn người đàn ông đang đứng yên ổn trước mặt. Thấy anh vươn tay ra định đỡ cô lên, cô lập tức hất ra.
“Tôi nói này, sao anh không chịu nhìn đường gì vậy? Tôi đang gấp lắm đó!”
Bàn tay của Phó Thiếu Lê cứ thế bị hất ra. Nhìn cô gái đang phủi bụi trên quần áo ở trước mặt mình, đôi mắt anh hơi co lại, hiển nhiên là đã nhận ra cô.
“Người lính nữ làm mẫu ở sân huấn luyện lúc sáng là cô hả?”
Bàn tay đang phủi áo của Hàn Dao khựng lại. Cô ngẩng đầu nhìn Phó Thiếu Lê, lúc này mới phát hiện ra anh mặc bộ quần áo huấn luyện màu xanh lục.
“Lục quân?”
Hàn Dao liếc nhìn quân hàm trên cổ áo anh. Giây tiếp theo, cô quả quyết đứng nghiêm chào anh.
“Chào thủ trưởng!”
Thấy Hàn Dao không còn hung dữ như lúc đầu nữa, Phó Thiếu Lê ngạc nhiên nhìn cô, không nói một câu nào.
Nhìn vẻ mặt không hề thay đổi của anh, Hàn Dao không biết anh nghĩ thế nào, len lén lùi về sau một bước.
“Ờm, thủ trưởng, vừa rồi tôi không cố ý, tại mệt quá nên không nhìn rõ đường thôi. Anh đừng chấp với tôi, tha cho tôi một lần đi.”
Hàn Dao nhìn Phó Thiếu Lê với vẻ mặt chân thành tột độ. Phó Thiếu Lê đột nhiên cảm thấy cô gái này thật thú vị, bất chợt vươn tay ra, lấy chiếc mũ trên đầu cô xuống.
Hàn Dao giật mình, ngẩng đầu lên định lấy lại mũ, thế là Phó Thiếu Lê nhìn thấy khóe môi vẫn còn bầm tím của cô. Anh nhíu mày, vươn tay ấn thẳng vào.
Hàn Dao không cảm thấy đau nhức gì cả. Thuốc của Đại Lan rất tốt, bây giờ không còn đau nữa, cũng không còn rõ vết bầm như ngày hôm qua, chẳng qua vẫn khiến người ta thấy là lạ.
Nhưng bị Phó Thiếu Lê chạm vào, cô vẫn vô thức lùi lại, sau đó định lấy lại mũ mình từ tay anh.
Phó Thiếu Lê giơ tay lên, chiếc mũ
bị hất bay đi.
“Sao mặt cô lại bị thương vậy?”
Thấy Phó Thiếu Lê hất bay mũ
mình, không khí dạng quanh Hàn
Dạo lập tức lạnh hắn đi. Cô lạnh
lùng nhìn anh.
“Thủ trưởng, tôi thừa nhận quân
hàm của anh cao hơn tôi, nhưng anh
không thể không tôn trọng như thế
được!”