“Là một tân binh. Mắt có vấn đề thì về chữa
đi, không chữa khỏi được thì lượn khỏi đội
của tôi, tôi không nhận người mắt m5ù.”
Phó Thiếu Lê lạnh lùng nhìn người đằng sau
một cái, nói xong câu đó thì quay người rời
đi.
“Tân binh 6sao? Có chỗ nào giống chứ! Mắt
mình có vấn đề thật à?”
Người đó vẫn còn lẩm bẩm, thấy đội trưởng
của mình đi xa r7ồi mới hét to đuổi theo:
“Ấy, đội trưởng chờ em với! Đừng đi nhanh
thế mà!”
Song, những người đang huấn luyện trêản
sân đều không nhìn thấy cảnh này, chỉ có
Giang Hàn và Hà Tiêu Linh nhìn thấy. Hà
Tiêu Linh đi tới bên cạnh Giang Hàn, d8ùng
cùi chỏ huých vào người cô ấy: “Này, người
bên Lục quân tới tồi.”
Hà Tiêu Linh hất cằm về phía hai người Phó
Thiếu Lê. Giang Hàn chỉ ừ một tiếng, nhìn
theo hướng bọn họ, không biết đang nghĩ
điều gì.
Nhóm lính nữ ngã như ngả rạ, ai ngã là người
đó bị đưa đi. Tám người cùng phòng với Hàn
Dao đã có ba người “hy sinh” oanh liệt, ngoại
trừ người ngã đầu tiên là Triệu Thù Nhiên thì
còn Đại Lan với thể lực hơi yếu và người ngã
cuối cùng là Hứa Na.
Hà Tiêu Linh nhìn mười mấy lính nữ còn lại.
Cô ấy liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lắc đầu rồi
đưa cái còi trong tay lên miệng thổi: “Tuýt!”
“Nghỉ ngơi tại chỗ ba mươi phút, sau đó tự
đến nhà ăn.”
Nghe thấy lệnh của Hà Tiêu Linh, Hàn Dao
lập tức thả lỏng. Cô vung tay mấy cái, sau đó
nhấc hai chân di chuyển, nhích từng bước tới
bên cạnh Chúc Quân Dương, đỡ cô ấy đi mấy
bước. Chúc Quân Dương nhe răng nhếch
mép một lúc, cuối cùng cũng hồi phục lại,
chuyển qua nhìn Hàn Dao đang đỡ Trương
Lan Tiếu: “Đại Dao, tôi phát hiện vị giáo
quan này cố ý trù chúng ta, cô nói xem có
phải vậy không?”
Hàn Dạo không nói gì. Chúc Quân Dương
bỗng cảm thấy sởn tóc gáy, quay đầu lại thì
thấy một khuôn mặt phóng to trước mắt
mình: “A! A! Giáo quan Hà đấy à, chào cô
nha!”
Chúc Quân Dương cứng đơ người tại chỗ. Hà
Tiêu Linh cười híp mắt nhìn cô ấy, bẻ khớp
tay tành tạch: “Cô nói tôi cố ý?”
“Đâu, đâu có.”
“Hay là cô muốn nếm thử hành động cố ý
của tôi?”
Vẻ mặt Hà Tiêu Linh vô cùng xấu ха,
khiến Chúc Quân Dương cảm thấy ớn lạnh cả
người. Cô ấy mất khống chế, ngã ngửa về
phía sau, mọi lời nói kẹt lại trong cuống
họng, không phát ra được tiếng nào.
Đang chờ đợi cảm giác đau đớn truyền đến
thì Chúc Quân Dương phát hiện ra có người
đang đỡ mình. Cô ấy liếc nhìn, thấy là Hàn
Dao mới vô thức thở phào nhẹ nhõm. Hàn
Dao đỡ Chúc Quân Dương đứng thẳng dậy:
“Giáo quan, cô đừng dọa cô ấy nữa.”
Bị vạch trần tại chỗ, Hà Tiêu Linh xua tay,
xoay người rời khỏi đó. Mấy giáo quan khác
đã rời đi với Giang Hàn từ lâu rồi. Hàn Dao
nhìn bóng lưng Hà Tiêu Linh, ánh mắt không
ngừng lóe lên.
Cô nhìn một lát rồi mới đi tới dưới bóng cây
mà Đại Lan đang ngồi: “Cô cảm thấy thế nào
rồi?”
Hàn Dạo ngồi xuống trước mặt cô ấy, xoa
bắp chân và đầu gối ê ẩm của mình.
Đại Lan cầm một bình nước trên tay. Thấy
Hàn Dao đến, cô ấy đưa bình nước của Hàn
Dao ở bên cạnh cho cô: “Tôi không sao, ngồi
một lúc là đỡ hơn rồi. Thể lực của tôi còn cần
nâng cao hơn nữa.”
Hàn Dạo nhìn cô ấy, gật đầu tán thành: “Ừ,
quả thật là cần rèn luyện.”
Nói xong, cô vươn tay vỗ vai của cô
ấy.
“Cố lên, tôi thấy cô có tiềm năng
đấy.”
Chúc Quân Dương cũng sấn tới, vỗ
mạnh một cái vào bả vai Đại Lan.
Cô ấy nghiêng người, cứ thế bị
Chúc Quân Dương đánh ngã lăn ra
đất.
Thấy vậy, Hàn Dao lau mồ hôi lạnh
trên trán. Gọi cô nàng này là Heo
không sai chút nào, rất hợp với hình
tượng của cô nàng.