Hàn Dao không nói gì, thực ra lúc này trong lòng cô rất xoắn xuýt. Cô không biết có nên gọi cuộc điện thoại này không, bởi vì cô sợ sẽ nghe thấy tin g5ì không hay.
Giang Hàn không vội vã thúc giục cô, chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn cô. Rất lâu sau, Hàn Dao mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cặp m6ắt lạnh nhạt của Giang Hàn.
“Tôi muốn gọi điện về nhà, ở nhà có có người mà tôi quan tâm.”
Giang Hàn nhìn Hàn Dao, ánh mắt hơi dao độ7ng.
“Thông tin cá nhân viết rằng cô là trẻ mồ côi, được bà ngoại nhận nuôi, hai người sống sống nương tựa lẫn nhau.”
“Đúng thế.”
4
Giang Hàn kéo ngăn kéo ra, lấy một chiếc điện thoại trong đó ra, đặt lên bàn làm việc rồi đứng lên.
“Trong vòng một tiếng đồng hồ kể từ l8úc này, sẽ không có ai vào căn phòng này. Cô có thể dùng điện thoại của tôi để gọi cho bà ngoại cô. Nhớ lấy, một tiếng sau, tôi chờ cô ở bể bơi. Đến lúc đó, cô mang cả điện thoại tới cho tôi, hiểu chứ?”
Hàn Dao rất ngạc nhiên trước hành động của Giang Hàn. Cô vội vàng đứng lên, muốn nói gì, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Giang Hàn vỗ vai cô: “Chúng ta đều có người nhà, đến ngày lễ ngày tết, cho dù không thể về nhà thì cũng nên gọi điện về hỏi thăm.”
Hàn Dao bị Giang Hàn đập ngồi xuống ghế. Tiếng đóng cửa vang lên, kéo suy nghĩ của Hàn Dao trở về hiện thực, ánh mắt cô đổ dồn vào chiếc điện thoại trên mặt bàn.
Không hề do dự, cô cầm điện thoại lên, gọi vào dãy số đã in sâu trong đầu. Theo thời gian trôi qua, nét chờ mong trên mặt cô biến thành lo lắng, bởi vì tiếng chuông đã tự động tắt rồi mà không ai bắt máy.
Cô gọi lại một lần nữa, nhưng vẫn y như thế. Hàn Dao siết chặt điện thoại, đốt ngón tay tái đi vì dùng sức quá mạnh. Cô bỏ điện thoại từ trên tai xuống, gọi vào một dãy số khác. Lần này, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“A lô, ai vậy?”
Thấy một dãy số lạ gọi tới, vốn Tống Tinh Kỳ không định bắt máy, nhưng địa điểm hiển thị là thành phố H, anh ấy chợt nghĩ tới điều gì đó nên mới nghe.
“Tống Tinh Kỳ, anh tới nhà em xem bà ngoại em sao rồi, em gọi điện thoại mà không có ai bắt máy.”
Tống Tinh Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Hình như đang đi đường nên anh ấy không vội vã trả lời câu hỏi của Hàn Dao. Hàn Dao nghe thấy tiếng đóng cửa, mặc dù rất nhẹ, nhưng cô vẫn nghe thấy.
“Anh đang bận à? Có phải em quấy rầy anh rồi không?”
Hàn Dao hơi ngại, đang định tắt máy thì Tống Tinh Kỳ mở miệng.
“Bà ngoại em đang đi cùng anh. Bà cụ lớn tuổi, sức khỏe không được tốt, anh đưa bà tới bệnh viện truyền dịch. Bị cảm thôi, bác sĩ nói không sao.”
“Bị cảm? Sao lại bị cảm?”
Tống Tinh Kỳ lắc đầu, thấy giọng của Hàn Dao có vẻ rất sốt ruột, anh ấy vội vàng an ủi.
“Em đừng lo quá, mấy ngày nay thời tiết ở nhà lạnh đột ngột, bà ngoại không kịp mặc thêm quần áo, trúng gió nên cảm lạnh. Anh đang ở đây với bà rồi, không sao đâu. Em ở trong bộ đội đừng lo lắng vẩn vơ, có anh đây rồi, sẽ không có vấn đề gì hết.”
Ngoại trừ việc nói qua điện thoại, Hàn Dao thật sự không thể làm được gì khác.
“Bà ngoại đâu, có ở bên cạnh anh không?”
Ở đầu bên kia, có vẻ Tống Tinh Kỳ
hơi sửng sốt, mấy giây sau mới trả
lời.
“Bà đang truyền dịch, ngủ rồi.”
“Ngủ?”
“Vừa rồi anh bảo bà chợp mắt một
lát, bị cảm nên cứ mê man, chẳng
thà để bà ngủ một giấc ngon lành,
em nói xem có đúng không?”