Người duy nhất mà tôi có thể nương tựa trên cõi đời này. Không hiểu sao, Trương Lan Tiếu lại thấy lòng mình nhói đau. Cô ấy chưa từng trải qua cuộc 5sống ấy, chỉ có thể dang hai tay ôm lấy vai Hàn Dao, để cô dựa vào người mình.
“Sắp rồi, kết thúc cuộc sống tân binh, chúng ta sẽ tới đơn v6ị và được gọi điện thoại về nhà, đến lúc đó cô sẽ được trò chuyện với bà. Nhỡ đến lúc đó được nghỉ về thăm người thân thì cô còn có cơ hội gặp bà n7ữa. Đừng lo lắng, vì chính cô, bà ngoại cô cũng sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
Mặc dù lời an ủi của Trương Lan Tiếu khiến Hàn Dao cảm 4thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng có thể là bởi vì có người ở bên, Hàn Dao cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt trào ra, cô vội vàng giơ tay lên lau.8
Đúng lúc này, một tiếng cười nhạo vang lên từ phía sau. Trương Lan Tiếu vẫn chưa buông cánh tay Hàn Dao ra, quay đầu lại nhìn thì thấy Triệu Thù Nhiên đang đứng trước cửa ban công, khoanh hai tay trước ngực, nhìn về phía bọn họ với vẻ mặt khinh thường.
“Sao hả? Nhóc đáng thương nhớ nhà, khóc nhè đấy à!”
Triệu Thù Nhiên nói vậy, nhưng Hàn Dao không xoay người lại. Trương Lan Tiếu buông Hàn Dao ra, quay sang đối diện với cô ta.
“Triệu Thù Nhiên, cô ăn nói cho tử tế vào! Chúng tôi làm gì ở đây cũng không đến lượt cô soi mói, tự lo thân mình đi!”
Trong lời nói của Trương Lan Tiếu hiện rõ sự tức giận, có lẽ là vì Triệu Thù Nhiên không cần biết chuyện gì đang xảy ra đã lên tiếng xỉa xói, cô ấy nổi giận, vậy nên cũng gắt gỏng.
Triệu Thù Nhiên dựa vào cửa, vẻ mặt khinh khỉnh ấy khiến Trương Lan Tiếu muốn lao tới xé xác cô ta. Nghe Trương Lan Tiếu nói vậy, cô ta cười lạnh một tiếng.
“Sao hả, các người dám làm mà không dám để tôi nhìn thấy sao? Cô ta đứng im ở đó, không phải đang khóc, đang lau nước mắt, vậy thì là gì? Tôi đâu có mù!”
Giọng của Triệu Thù Nhiên vốn khá ngọt, bây giờ nói như vậy, cảm giác như rất tủi thân. Trương Lan Tiếu cảm thấy khó thở, hơi thở trở nên nặng nề.
Dường như lúc này mới cảm nhận được điều bất thường, Hàn Dao xoay người lại, vuốt lưng cho Trương Lan Tiếu.
Cô ngước mắt nhìn về phía Trương Lan Tiếu, cặp mắt đen láy bình tĩnh, khiến Triệu Thù Nhiên lạnh toát sống lưng, cứng đờ người tại chỗ.
“Triệu Thù Nhiên, tốt nhất cô đừng để tôi bắt được thóp. Cô mà còn kiêu căng như thế, ông nội cô từng là thủ trưởng chiến khu cũng chẳng là gì đâu!”
Triệu Thù Nhiên vốn đã lạnh cả người vì ánh nhìn của Hàn Dao rồi, cộng thêm những lời nói ấy, trời nóng thế này mà cô ta còn rùng mình một cái, nhưng vẫn mạnh miệng giữ thể diện.
“Cứ chờ đó!”
Bóng Triệu Thù Nhiên biến mất ở
cửa. Trong phòng ngủ có tiếng nói
chuyện, những người khác đã về rồi.
Hàn Dao không muốn nhúc nhích
gi, Trương Lan Tiến,mang cả quần
áo của cô đi giặt. Vốn Hàn Dao
không chịu, nhưng Trương Lan Tiếu
rất kiên quyết, cô đành phải để mặc
cô ấy.
Tối nay, Hàn Dao ngủ rất sớm. Thể
xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô
mộng mị cả đêm, đến mức đến ngày
hôm sau học đánh cận chiến, khi
được phân tử với Đường Duy Hy, cô
bị anh ta đánh gục cả ngày.
Về sau Đường Duy Hy còn cảm
thấy Hàn Dao mà còn ngõ nữ
nữa, cho
dù cô không sao thì anh ta cũng sẽ
phát điên mất. May mà buổi huấn
luyện kịp thời kết thúc, nếu không
anh ta cũng không biết phải làm thế
nào.