“Tính thời gian giúp tôi đi, giáo quan.”
Hàn Dao nhìn Hà Tiêu Linh bằng ánh mắt lấp lóe tia sáng, nhưng chỉ nhận được một cái liếc xéo của5 cô ấy.
“Nếu cô không nhanh lên thì tôi đá cô tiếp đấy!”
Hà Tiêu Linh vung chân với Hàn Dao, Hàn Dao xoay người nhảy xuống bể bơi6. Cô định nói thêm gì đó, nhưng chỉ một ánh mắt của Hà Tiêu Linh đã khiến cô phải lặn xuống nước.
“Hàn Dao, bao giờ cô nín thở được ba ph7út dưới nước thì mới được chấm dứt việc huấn luyện ở bể bơi, không được thì cứ ở đây đi!”
Giọng của Hà Tiêu Linh vang lên trên bể bơi. Dư4ới nước, mặc dù âm thanh nhỏ đi đôi chút, nhưng Hàn Dao vẫn nghe thấy rõ.
Đối với người chỉ có thể kiên trì được hai mươi giây trong nước8 như Hàn Dao hiện giờ, ba phút là một thử thách rất lớn.
20 giây, 22 giây, 25 giây, 27 giây.
Kết quả cuối cùng của Hàn Dao là 27 giây, bất kể bao nhiêu lần thì cũng dừng lại ở đó.
Hà Tiêu Linh nhìn đồng hồ bấm giờ trên tay, tự vỗ một cái vào mặt mình.
“Cô lên đây!”
Hàn Dao trèo lên bể bơi, nước trên người chảy ra đầy đất, tạo thành một vũng nước lớn, tràn ra xung quanh.
“Báo cáo! Tôi đã cố gắng hết sức rồi!”
Hà Tiêu Linh không nhìn cô. Tiếng bước chân chậm rãi vang lên ở cửa phòng tập bơi, Giang Hàn xuất hiện trước mặt bọn họ. Cô ấy liếc nhìn đồng hồ bấm giờ trên tay Hà Tiêu Linh.
“Đi thôi, bọn họ đã ăn tối rồi. Tối nay không huấn luyện thêm, cô nghỉ ngơi cho khỏe, mai rồi tiếp tục.”
Hàn Dao xoay người rời đi, Giang Hàn cầm khẩu súng trường mà cô đặt ở bên cạnh lên.
Hà Tiêu Linh huých vào cánh tay Giang Hàn.
“Tối nay không huấn luyện nữa hả?”
Giang Hàn không trả lời câu hỏi của cô ấy, chuyển sang một chủ đề khác.
“Vẫn luôn là kết quả này à?” Hà Tiêu Linh gật đầu.
“Kẹt lại ở 27 giây, kiểu gì cũng không tăng lên được.”
“Đừng tập nín thở dưới nước quá nhiều, sơ qua thôi là được, rảnh thì luyện tập những hoạt động dưới nước ấy.”
“Rõ!”
Hà Tiêu Linh chào với Giang Hàn, cầm trang bị dưới đất lên.
“Trung đội trưởng, chúng ta đi ăn cơm chứ?”
Giang Hàn thản nhiên nhìn cô ấy một cái, vứt khẩu súng trường trên tay mình cho cô ấy.
“Trước tối mai, cậu phải nộp bản kiểm điểm cho tớ. Tớ ăn rồi, cậu đi ăn một mình đi, nhớ bảo dưỡng súng rồi cất vào kho.”
Hàn Dao ra khỏi phòng bơi, trời vẫn chưa tối, có một bóng người đứng cách đó khoảng năm mươi mét.
Tầm mắt của Hàn Dao không hề thay đổi, cô đi thẳng về phía nhà ăn. Bóng người ấy rảo bước tới chỗ cô.
“Hàn Dao! Đợi chút!”
Nghe thấy có người gọi mình, Hàn Dao quay đầu lại, thấy Đường Duy Hy xuất hiện trước mặt. Cô hơi sửng sốt, gật đầu nhẹ với anh ta.
“Sao anh không đi ăn cơm? Tới huấn luyện à?”
Đường Duy Hy dừng lại trước mặt cô, lắc đầu nói: “Tôi tới để tìm cô.”
“Tìm tôi?”
Hàn Dao quay đầu đi, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
“Anh tìm tôi làm gì?”
Hàn Dạo đi về phía trước, Đường
Duy Hy cũng đuổi theo. Cái bóng
của hai người bị ánh hoàng hôn kéo
ra thật dài. Sau một hồi im lặng,
Đường Duy Hy mới lên tiếng: “Tôi
không yên tâm cho cô, vậy nên
mới...”
“Đường Duy Hy.”
Hàn Dạo dừng chân, quay mặt về
phía anh ta, ngắt lời: “Tôi biết anh
muốn nói điều gì, nhưng tôi có thể
khẳng định rằng tôi rất ổn, cũng
không cần anh vô duyên vô cớ lo
lắng cho tôi. Anh hiểu ý tôi rồi đấy,
tôi không có ý gì với anh, cũng
không có suy nghĩ gì cả, vậy nên
mong anh hãy dồn tâm trí vào việc
huấn luyện.”