Hàn Dao lần lượt tháo khẩu súng trường vừa được nhận, chậm rãi nghiên cứu tất cả các linh kiện của khẩu súng một lượt, sau đó lại thong thả lắp 5lại.
Cô lặp lại một lần nữa rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai giáo quan.
“Có cần tính thời gian không?”
Cặp mắt Hà 6Tiêu Linh sáng rực lên.
“Ái chà, lần đầu tiên mà đã dám tính thời gian rồi, được đấy, được đấy nhỉ! Tôi thích, nào nào, để tôi giúp cô!7”
Hàn Dao liếc nhìn Hà Tiêu Linh, cầm lấy thân súng và ra hiệu cho cô ấy. Hà Tiêu Linh móc đồng hồ bấm giờ trong túi ra.
“Chuẩn4 bị! Bắt đầu!”
Hà Tiêu Linh vừa dứt lời, Hàn Dao lập tức tiến hành. Động tác của cô rất nhanh, bằng với tốc độ của Giang Hàn lúc trước,8 hai mươi giây.
Hà Tiêu Linh ấn đồng hồ bấm giờ, vươn tay đảo lẫn lộn những linh kiện mà Hàn Dao để dưới đất.
“Được rồi, tiếp tục đi!”
Hàn Dao không nói gì, cô nhíu mày một cái, tốc độ lắp ráp cũng không giảm đi, tuy rằng không bằng Giang Hàn vừa rồi, nhưng không hẳn là chậm. Sau bốn mươi giây, một khẩu súng trường được lắp ráp thành công.
Hà Tiêu Linh tặc lưỡi.
“Chẹp chẹp, thời gian như này cũng tàm tạm, vẫn phải luyện tập thêm.”
Khóe môi Hàn Dao giật giật, đứng lên khỏi mặt đất.
“Nào nào, thế này đi, chúng ta thử cái khác.” Giang Hàn nhìn Hàn Dao, gật đầu một cái.
“Cho cô năm viên đạn, cô cảm thấy mình có thể bắn được bao nhiêu điểm?”
“Khỏi phải nói, chắc chắn là sẽ đạt điểm tối đa rồi!”
Hà Tiêu Linh nói chen vào, khuôn mặt tươi rói, rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác.
Hàn Dao âm thầm lau mồ hôi hột trên trán, nhún vai với Hà Tiêu Linh.
“Giáo quan Hà đừng tạo áp lực cho tôi, tôi mới chạm vào súng lần đầu, có bắn trúng bia hay không còn không biết ấy chứ!”
“Đừng gấp, đi thử một lần đi, tôi làm mẫu cho cô trước.”
Hà Tiêu Linh cầm lấy khẩu súng của Giang Hàn, đứng đúng tư thế cầm súng, hất đầu nhìn Hàn Dao.
“Nhìn cho kỹ đấy.”
Hàn Dao đứng bên cạnh, nghiêm túc xem từng động tác của cô ấy. Xả đạn với tư thế nằm, trông thì rất đơn giản, nhưng cần phân chia sức lực hợp lý.
“Khuỷu tay trái chống trên mặt đất
phía ngoài, dưới thân súng bên trái;
Gan bàn tay phải hướng về phía
trước, nắm lấy tay súng, cổ tay gập
vào trong một cách tự nhiên; Khuỷu
tay chống dưới đất, chếch ra phía
ngoài, cánh tay Suông góc với mặt
đất. Bởi vì băng đạn của súng tự
động kiểu 95 nằm gần vị trí phía sau
của tay súng nên chỉ có thể khắc
phục sự ảnh hưởng của việc cổ tay
phải gập vào trong, bàn tay phải vẫn
phải tuân thủ nguyên tắc nắm chặt
tay súng.”
Hà Tiêu Linh làm mẫu, Giang Hàn ở
bên cạnh làm người giảng giải. Hàn
Dạo nghe và làm theo một cá
nghiêm túc.
“Lúc tì vai nên kề báng súng vào vị
trí từ xương quai xanh trở xuống,
chỗ hõm vai giáp cơ cầu vai trên
cánh tay phải, nửa người bên phải
và thân súng nằm trên cùng một
đường thẳng. Trong lúc hai tay nắm
súng, cơ thể ngả về phía trước một
góc thích hợp, để hõm vai tì mạnh
vào súng, dùng cả cơ thể hứng chịu
sức giật của súng; Nửa người trên áp
xuống dưới một cách tự nhiên để
tăng diện tích tiếp xúc với mặt đất,
từ đó làm giảm sự ảnh hưởng của
sức giật đối với mức độ chính xác;
Trên cơ sở đó, việc vào má
sẽ diễn ra một cách tự nhiên, khắc
phục cảm giác khó chịu khi tầm
ngắm lên cao. Cơ thể thả lỏng,
không có cảm giác khó chịu, tầm
ngắm sẽ tự hướng tới khu vực cần
ngắm.”
A08 súng.
“Trong lúc ngắm bắn, mắt phải nhìn
qua lỗ ngắm, đầu ruồi và mục tiêu,
để điểm chính giữa của lỗ ngắm, đầu
ruồi và mục tiêu hợp thành một
đường thẳng. Trong quá trình bóp
cò, nhất định phải đặt đốt đầu tiên
của ngón trỏ tay phải lên cò súng,
đồng thời phải đảm bảo những đốt
còn lại của ngón trỏ không cách thân
súng quá xa, phòng tránh tác động
lực từ bên ngoài trong lúc bóp cò.
Trong quá trình di chuyển ngón tay
để bóp cò phải dùng lực đều, nhất
thiết không được bóp quá mạnh bạo.”