Đường Duy Hy đã hoàn thành nhiệm vụ nãy giờ, đang đứng trên bờ nhìn Hàn Dao, chỉ cần cô có vấn đề gì bất thường là sẽ lập tức 5xông lên. Thấy cô đột nhiên cười, anh ta cũng ngu ngơ cười theo.
Vu Nam thấy vậy bèn vươn tay ra vỗ vào người anh ta.6
“Tôi nói này, có phải vì nhiệm vụ huấn luyện nặng nề quá nên cậu đơ luôn rồi không, cười ngáo thế?”
Vu Nam c7ảm thấy Đường Duy Hy huấn luyện đơ cả người luôn rồi, vậy nên mới ngồi đây cười lơ ngơ như thế. Nhưng lúc nhìn theo tầm mắt c4ủa Đường Duy Hy, anh ta lại thay đổi suy nghĩ.
Hàn Dao vẫn đang cười, đúng lúc Vu Nam nhìn thấy. Anh ta nhìn qua nhìn8 lại giữa Đường Duy Hy và Hàn Dao, sự khó hiểu trước đó đã có câu trả lời hợp lý.
Vu Nam huých vào vai Đường Duy Hy, chỉ về phía Hàn Dao.
“Người anh em, người yêu hả?”
Nụ cười trên môi Đường Duy Hy khựng lại. Anh ta còn chưa lên tiếng thì Vu Nam đã ra hiệu dừng lại.
“Được rồi, tôi biết rồi, nhìn dáng vẻ này của cậu thì chắc chỉ có mình cậu đơn phương thôi, người ta không có ý gì với cậu, e là còn không thèm ngó ngàng gì tới cậu ấy chứ.”
Giọng nói ngạc nhiên của Vu Nam vang lên, khiến nỗi lòng Đường Duy Hy hơi nặng nề. Đúng là Hàn Dao chẳng hề ngó ngàng gì tới anh ta thật.
Đường Duy Hy hơi lạc lõng, Vu Nam đập mấy cái thật mạnh vào vai anh ta.
“Đừng lo, người anh em, với trí thông minh của tôi, có khó đến mấy tôi cũng giúp cậu tán đổ.”
Vu Nam vỗ ngực đảm bảo, Đường Duy Hy nhìn anh ta một cái.
“Cậu đừng phá rối.”
Vu Nam giật giật khóe môi. Đúng lúc Hàn Dao nhìn về phía này, anh ta nhe răng cười với cô, còn vẫy tay nữa.
Đường Duy Hy cạn lời, trợn trắng mắt nhìn Vu Nam một cái, sau đó cũng vẫy tay chào Hàn Dao, cười như một thằng ngốc.
Hàn Dao chỉ cảm thấy có người đang nhìn mình nên mới nhìn quanh một lượt. Trông thấy cảnh ấy, môi cô giật giật, nhanh chóng quay đầu đi, tiếp tục nốt phần nhiệm vụ không còn nhiều của mình.
Thấy Hàn Dao quay đi, Đường Duy Hy mới buông tay xuống, vẫn còn chưa hết lưu luyến.
“Chẹp chẹp, tôi thấy cậu trúng độc nặng phết đó, tình chàng sâu đậm, ý thiếp mong manh. Cậu thảm rồi, Đường Duy Hy.”
Vu Nam bày ra vẻ mặt tiếc nuối, Đường Duy Hy chẳng để ý tới anh ta, đứng lên đi sang bên cạnh. Vu Nam cười, không nói thêm gì nữa.
Hàn Dao tới đích, đám Chúc Quân Dương cũng mới hoàn thành nhiệm vụ được một lát, cả đám vây quanh Hàn Dao.
“Đại Dao, cô sao rồi?”
Người đầu tiên lên tiếng luôn là Chúc Quân Dương. Trương Lan Tiếu và Đại Lan đứng sau, tuy không nói chuyện, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt bọn họ.
Hàn Dao lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Chúc Quân Dương.
“Tháo lốp xe xuống cho tôi, tôi tê hết cả tay rồi.”
Trương Lan Tiếu lập tức giữ lấy cánh tay cứng đờ của Hàn Dao, chậm rãi tháo lốp xe xuống, kề vào tai cô, hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Hai nhìn người nhau, Hàn Dao nói thật nhanh vào tai cô ấy.
“Về rồi nói.”
Hai người nhìn nhau, trong lòng
hiểu ngầm. Đại Lan có chú ý nên
cũng biết chuyện, động tác của cô
ấy càng thêm nhẹ nhàng và chậm chạp
Mất hai phút, bọn họ mới tháo được
lốp xe từ trên người Hàn Dao
xuống. Bốn người ngồi quây vào
một chỗ nghỉ ngơi, Trương Lan Tiế
và Hàn Dạo vẫn luôn thì thầm to
nhỏ với nhau, tầm mắt đảo qua đảo
lại giữa các lính nữ.
Rất nhiều người chú sự tới điều
khác thường giữa bọn họ, nhưng
không biết bọn họ đang làm gì.