Vợ Yêu Nhà Thủ Trưởng

Chương 115




Hàn Dao quyết đoán nhảy lên bệ cửa sổ, hai tay bám vào tường, chậm rãi đu người xuống.

Không có một dụng cụ bảo hộ nào, chỉ cần sơ sẩy một 5chút thôi là cô có thể bị thương nặng, thậm chí là mất mạng. Tốc độ của Hàn Dao không chậm, chẳng mấy chốc đã chạm vào cửa sổ tầng ba. Cửa sổ khép6 hờ, cô chỉ có thể dùng chân đẩy cửa sổ ra.

Hình như cánh cửa bị hỏng, Hàn Dao dùng sức rất mạnh mà không mở ra được. Cô nghiêng đầu nhìn 7xuống dưới, mũi chân trượt một cái, cô quyết đoán đụng mạnh vào một cái.

Cửa sổ bị càng đóng chặt hơn, Hàn Dao chỉ muốn đánh chính mình, s4ao cô lại ngốc thế cơ chứ!

Cánh tay cô khá khỏe, nhưng cứ đu người mãi như thế cũng không chịu nổi. Huống chi, chỉ có tay cô là có điểm ch8ịu lực, những bộ phận khác trên người đều lơ lửng trên không trung, dần dần trở nên mất sức.

Hàn Dao lại cúi đầu nhìn xuống, hai chân đạp vào cửa sổ, hai tay buông ra, cả người rơi xuống. Nếu có người ở bên dưới nhìn thấy thì kiểu gì cũng sợ hết hồn.

Ấy vậy mà có người nhìn thấy hành động điên cuồng ấy của Hàn Dao thật, lập tức hô lên: “Người trên kia! Làm gì thế hả!”

Thấy Hàn Dao rơi xuống, người đó chẳng để ý được điều gì khác nữa, xông lên để đỡ cô.

Nghe thấy tiếng người gọi ở bên dưới, Hàn Dao giật mình, cơ thể lệch đi. Khung cảnh trước mắt thay đổi liên tục, cô chẳng có tâm trạng đâu mà nhìn xem người đó là ai.

Cô dùng sức xoay người trên không trung, bật sang một bên khác. Hai tay cô chộp lấy bệ cửa sổ trên tầng hai, trọng tâm của cơ thể thay đổi, khiến cô cảm thấy hai tay như bị xé rách, cơn đau lan ra từ cánh tay.

Theo quán tính, cơ thể cô bị kéo xuống dưới, đau đến mức Hàn Dao nhăn nhúm mặt mày, một lát sau mới thấy tay mình có cảm giác trở lại. Cô ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên. Lúc điều chỉnh phương hướng, cô thấy cửa sổ tầng hai đang mở, vậy nên mới mạo hiểm để bám vào.

Hàn Dao dồn lực vào tay, trèo lên bệ cửa rồi cúi đầu nhìn binh nhất ở bên dưới. Nếu không có anh chàng vướng víu ấy thì cô đã an toàn xuống dưới rồi, làm gì có chuyện bị thương ở tay.

Bỏ mặc con người đang thộn mặt ra đó, Hàn Dao nhanh chóng nhảy xuống bệ cửa sổ. Cô bóp cánh tay, vung mấy cái rồi chạy ra ngoài, may mà phòng tắm ở đây không bị khóa.

Hàn Dao lao ra ngoài, trong hành lang yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của cô.

Cô là người tới chậm nhất, người đằng trước cô chỉ còn cách bờ biển khoảng một trăm mét.

Hàn Dao tới muộn.

Giang Hàn nhìn những người đã tập hợp trên bờ biển, không thấy bóng Hàn Dao đâu. Cô ấy nhìn sang, vị trí ở ngoài cùng trên hàng đầu tiên trống không, lông mày cô ấy nhíu chặt lại.

Cô ấy giơ tay lên với Hà Tiêu Linh. Thấy vậy, Hà Tiêu Linh đặt còi lên miệng.

“Tuýt... Tuýt!”

“Hết hai phút! Những người tới muộn tạm thời không nói, những người tới rồi đi khiêng gỗ!”

Hàng trăm người đi về phía những

khúc gỗ được ngâm trong nước

biển.

“Bên kia có lốp xe, những ai đến

muộn lấy mỗi người một cái!”

Hà Tiêu Linh chỉ vào những chiếc

lốp xe cũng được ngâm trong nước,

ra hiệu mọi người đi khiêng lốp xe.

“Yên tâm, đảm bảo đủ mỗi người

một chiếc.”