Hà Tiêu Linh trợn mắt nhìn Hàn Dao, muốn nhìn ra được điều gì đó từ mắt cô, nhưng chẳng có gì hết. Cô ấy âm thầm mắng Hàn Dao, rồi lại chẳng thể là5m gì được.
Hà Tiêu Linh lén huých Giang Hàn một cái, ra hiệu cho Giang Hàn nói vài câu, ai bảo cô ấy không nỡ từ bỏ hạt giống tốt như vậ6y cơ chứ.
Giang Hàn đứng đó nhìn Hàn Dao.
“Cô biết rồi thì chắc hẳn cũng phải biết nên làm thế nào. Mặc dù chúng tôi nói quá lên, 7nhưng cũng không khác biệt gì nhiều. Vào những thời điểm thích hợp, cô nghe theo lời đề nghị của người đi trước cũng có tác dụng lắm đấy. Chưa biế4t chừng đến lúc đó, chuyện mà cô phải đối mặt sẽ còn nghiêm trọng hơn.”
Vẻ mặt của Giang Hàn vẫn rất nghiêm túc, bởi vì cô ấy không muốn l8ừa Hàn Dao. Mặc dù lúc Hà Tiêu Linh đưa ra cái mưu kế vớ vẩn này, cô ấy đã không cho là Hàn Dao sẽ sợ, nhưng vẫn quyết định làm theo. Bây giờ bị lộ, Giang Hàn không có gì để nói, dù sao bọn họ cũng đuối lý.
Nhưng cô ấy vẫn không nhịn được nhắc nhở Hàn Dao, bởi vì cô ấy cảm thấy Hàn Dao sẽ không khiến mình thất vọng.
Giang Hàn tin tưởng Hàn Dao như thế, nhưng hai tháng rưỡi sau, cô ấy lại phải đau đầu vì sự tin tưởng của mình.
Chuyện về sau tạm thời không đề cập tới, quan tâm tới chuyện hiện tại trước được.
Hàn Dao nghiêm túc nhìn Giang Hàn.
“Giáo quan Giang, hiện giờ tôi không dám cam đoan bừa điều gì, nhưng tôi có thể khẳng định rằng mình sẽ không bao giờ cúi đầu vì chuyện sợ nước, bất kể khó khăn đến mức nào!”
Đây chính là suy nghĩ trong lòng Hàn Dao, bởi vì cô muốn trở thành một quân nhân chính thức. Cô không muốn sống một cách uổng phí, muốn bảo vệ sự bình yên của tất cả mọi người, muốn hòa bình mãi trường tồn.
Hàn Dao không biết mình có thể khắc phục được chứng sợ nước hay không, nhưng cô tin rằng mình có thể đột phá bản thân, chiến thắng bản thân qua những lần thử thách.
Nhìn tia sáng trong mắt Hàn Dao, Giang Hàn vỗ vai cô ấy.
“Hàn Dao, tôi tin cô sẽ làm được!”
“Tôi cũng tin!”
Hà Tiêu Linh đi tới, đứng bên cạnh Giang Hàn, cũng vỗ một cái vào vai cô.
“Đừng làm chúng tôi thất vọng.”
Bọn họ thực sự kỳ vọng rất nhiều vào Hàn Dao, thực lòng mong muốn Hàn Dao không làm mình thất vọng.
Hàn Dao gật đầu thật mạnh, đang định nhảy xuống bể bơi một lần nữa thì Giang Hàn giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Được rồi, đừng xuống nữa, về thay quần áo đi, đến tối rồi tới.”
Giang Hàn xoay người rời đi. Hà Tiêu Linh cũng đi theo cô ấy. Hàn Dao cầm áo huấn luyện của mình lên, rảo bước đi theo bọn họ, bể bơi trở nên yên tĩnh.
Sau khi ra khỏi bể bơi, Hàn Dao mới phát hiện ra Giang Hàn và Hà Tiêu Linh không đi cùng đường với mình. Cô không để ý nhiều, vội vàng chạy về phòng ngủ thay quần áo.
Lúc về đến phòng ngủ, Chúc Quân Dương đã bị Đại Lan “tra tấn” xong rồi, đang nằm trên giường chờ cơn đau dịu đi. Bởi vì quay mặt ra cửa, cô ấy cũng thấy Hàn Dao vội vã đi vào, bèn ngạc nhiên hỏi: “Đại Dao, cô đi ra ngoài bao giờ vậy, sao tôi không nhìn thấy?”
Giọng nói của Chúc Quân Dương
vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cơn đau, thều thào yếu ớt. Vai Hàn Dao run lên, thực sự là cô không quen với
dáng vẻ này của cô ấy, nhìn cô ấy một cái rồi đi tới trước tủ, lấy một bộ quần áo trong ra
“Tôi đi lâu rồi. Trông cô có vẻ kiệt sức thế.”
Nói đến chuyện này, Chúc Quân Dương đấm vào giường.
“Tôi nói cho mà nghe, Đại Lan thật
sự rất mạnh tay...”