Liếc thấy Đại Lan nhặt chiếc bánh bao trên
đất lên, bàn tay run rẩy, trông như sắp khóc,
Chúc Quân Dương vội vàng đi tới ôm vai cô
ấy, lấy chiếc bánh bao đã bẩn từ trong tay cô
ấy ra.
Trương Lan Tiếu đi theo, Chúc Quân Dương
đưa cho cô ấy. Những người khác trong
phòng cũng nhìn thấy cảnh này, xúm lại nghe
Trương Lan Tiếu nhỏ giọng kể những gì đã
xảy ra.
Ấn tượng của mọi người về cái cô tiểu thư
kiêu ngạo này đều rất tệ. Một người nhanh
mồm nhanh miệng tên là Tô Ý lập tức nói
một câu: “Sao lại có loại người như thế chứ,
làm như bộ đội là nhà cô ta vậy!”
Lúc này Hàn Dao bước lên trước: “Mọi
người mới đến thì đi tắm trước đi, chút nữa
hết nước đấy.”
Nghe vậy, ba người kia vội vội vàng vàng đi
tắm. Hàn Dao nhận lấy chiếc bánh bao dính
đầy bụi trong tay Trương Lan Tiếu.
Cô bóc lớp vỏ bánh dính bụi bên ngoài đi, đặt
phần sạch sẽ còn lại vào trong tay Đại Lan,
ghé vào tai cô ấy nói nhỏ: “Cô ăn phần này
trước đã, món nợ này cứ để đó, sau này có cơ
hội rồi tính sổ với cô ta. Ăn xong thì sửa soạn
lại đồ đạc, tranh thủ ngủ sớm một chút, ngày
mai bắt đầu huấn luyện rồi.”
Hàn Dao vỗ vai Đại Lan, nhìn vào mắt cô ấy,
nói một cách nghiêm túc. Đại Lan nhìn ánh
mắt trong veo không chút tạp niệm của Hàn
Dao, ma xui quỷ khiến gật đầu.
Nhìn thấy khóe miệng của Hàn Dạo bị
thương, cô ấy hỏi một câu: “Miệng cô sao
thế? Tôi có thuốc trị thương mang từ nhà tới,
cô lấy bôi vào, đảm bảo ngày mai sẽ hết
bầm.”
Thật ra Đại Lan không nhắc đến thì Hàn Dạo
cũng không nhớ ra. Hai ngày đi đường, cô
bôi thuốc nên đã không còn đau nhiều rồi,
chẳng qua vẫn còn tím bầm một mảng, trông
khá là đáng sợ.
Hàn Dao không từ chối, nhận ý tốt của người
khác vào thời điểm thích hợp cũng có cái lợi
của nó. Thấy Hàn Dạo gật đầu, Đại Lan lấy
một cái lọ nhỏ bằng trong ba lô ra, vừa mở
nắp là mùi thảo dược thoang thoảng đã bay
ra, rất dễ ngửi.
Đại Lan chấm một ít thuốc vào đầu ngón tay,
nhẹ nhàng bôi một lớp lên khóe môi Hàn
Dao. Sau đó, cô ấy vặn nắp lại, đặt lọ thuốc
bôi vào trong tay Hàn Dao: “Tôi vẫn còn một
lọ nữa, cô cầm lọ này mà dùng.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười híp mắt của Đại
Lan, Hàn Dao không từ chối, cô ấy vui như
thế thì nhận lấy vậy. Thấy cô nhận, Đại Lan
vui vẻ khỏi bàn, cắn hai ba miếng là hết cái
bánh bao. Những người khác cũng ăn xong
rồi.
Lúc mọi người sắp sửa soạn xong thì cửa
phòng đột nhiên bị đẩy ra. Hà Tiêu Linh kéo
một chiếc va li lớn vào, tươi cười lên tiếng:
“Cho hết thiết bị truyền tin, tiền, đồ trang
điểm, quần áo ngủ cùng với những đồ lặt vặt
của mọi người vào đây, bao giờ cuộc sống
tân binh của mọi người kết thúc thì sẽ trả lại.
Có điều, tôi khuyên mọi người nên lấy ra hết,
để bị lục soát ra thì không liên quan gì đến tôi
đâu.”
Hà Tiêu Linh nhún vai, đặt va li xuống đất,
nghiêng người dựa vào thành chiếc giường
gần cửa nhất, vừa hay đối mặt với Hàn Dao
đang gấp chăn.
Nhìn thấy ánh mắt như cười như không của
Hà Tiêu Linh, Hàn Dao đột nhiên nghĩ tới
ánh mắt của cô ấy lúc ở dưới. Cô sở mũi,
nhanh chóng nhảy xuống, lấy túi xách của
mình từ trong tủ ra, ném vào trong va li.
“Có thế này thôi sao? Tôi có thể xem qua
không?”
Nghe Hà Tiêu Linh nói vậy, Hàn Dao xòe tay
ra, dù sao cũng chẳng có gì: “Cô cứ tự
nhiên.”
Nói xong, Hàn Dao đứng im ở đó. Chiếc túi
xách ấy được cô bỏ trong ba lô đeo tới đây.