Ở một góc nhỏ vắng vẻ nơi xóm nhỏ thành
phố N, tỉnh J có một căn nhà một tầng, bên
ngoài có một cái sân nhỏ được cành cây vây
quanh, hai bên góc có một ít hoa cỏ được
trồng ra hàng ra lối, nhìn là biết được chủ nhà
bỏ công chăm chút.
Trước cửa có mấy cái ghế đẩu, Hàn Dạo ngồi
co ro trên một chiếc trong số đó, tay cầm một
cành cây, không biết đang vẽ gì trên đất.
Không biết qua bao lâu, có một bóng người
dùng trước mặt cô. Thấy vậy, cô vội vàng
ném cành cây trong tay đi, nhìn về phía
người đang bước đến.
“Bà ngoại, bà về rồi ạ, Tiểu Dao chờ bà lâu
lắm rồi.”
Cô giúp bà lão bỏ cái cuốc trên vai xuống để
dựa vào tường, bà lão cười ha ha rồi lấy chìa
khóa nhà từ trong túi ra.
“Tiểu Dạo à, cháu xem, cháu lại không mang
chìa khóa rồi phải không? Cháu đợi ngoài
cửa bao lâu rồi?”
Hàn Dao đi theo bà ngoại mình vào nhà, nét
mặt vô cùng vui vẻ.
“Bà ngoại, không phải là do cháu vội đến
thăm bà sao, nếu không thì sao lại quên được
chứ?”
Bà lão mang một bình nước tới, một tay gõ
lên trán cô.
“Cháu đó, lớn lắm rồi, sau này phải làm sao
chứ?”
Hàn Dao vẫn cười như trước, một tay
kéo tay áo bà ngoại mình.
“Không phải cháu vẫn còn bà ngoại sao,
không sợ, không sợ.”
Dứt lời, cô bưng cốc nước bà ngoại vừa rót
lên, uống một hơi cạn sạch.
“Bà ngoại, trưa nay chúng ta ăn gì thế?”
“Tiểu Dao muốn ăn cái gì để bà ngoại làm.”
Hàn Dạo nghiêng đầu.
“Ừm, cháu muốn ăn bánh canh. Bà ngoại, bà
làm nhé, cháu phụ bà cho.”
“Được rồi.”
Bà lão cười, trên mặt toàn là nếp nhăn, nhìn
vô cùng vui vẻ.
Buổi trưa hôm đó, trong bếp tràn ngập tiếng
cười nói. Bữa cơm này đủ để khiến Hàn Dao
thỏa mãn.
Sang chiều, Hàn Dao cầm tay bà ngoại mình,
nhìn bà lão đang ngủ trên giường, ánh mắt cô
càng thêm dịu dàng. Bà lão nằm trên giường
cũng không ngủ, chỉ bình tĩnh nhìn cô. Hàn
Dao giấu đi sự lưu luyến trong mắt mình, nhẹ
nhàng nói.
“Bà ngoại, ngày mai cháu phải đi rồi. Đến lúc
vào trong doanh trại, có muốn ra ngoài thăm
bà cũng khó, cho nên bà ngoại hứa với Tiểu
Dao là phải tự chăm sóc cho mình thật tốt,
đợi cháu được nghỉ phép sẽ về thăm bà,
nhé?”
“Được.”
Bà lão hiền từ nhìn cô, cháu ngoại nói gì bà
lão đều đồng ý.
Hàn Dao lấy một chiếc phong bì từ trong túi
“Bà ngoại, tiền trong này bà cầm mà dùng,
cần cái gì thì cứ mua, không cần tiết kiệm,
sau này tháng nào Tống Tinh Kỳ cũng sẽ gửi
tiền cho bà.”
Bà lão muốn từ chối nhưng Hàn Dạo giữ tay
bà lão lại.
“Đây là tiền lương của cháu, bà cứ cầm mà
dùng. Cháu ở trong doanh trại không được ra
ngoài nên cũng không dùng đến, cháu gái
kiếm tiền để bà ngoại tiêu là điều hiển nhiên
mà.”
Bà lão nghe thấy là tiền lương thì cũng không
nói thêm gì nữa, cười ha ha nhận lấy.
“ đúng rồi, bà cũng đừng đưa số tiền này
cho mợ của cháu, với cái tính của mợ, mợ
nhất định sẽ ép khô bà mất. Đừng đưa cho
mợ, bà không được mềm lòng đâu đấy.”
Bà lão ngồi trên giường gật đầu. Tiền của
cháu ngoại bà, bà nhất định phải bảo quản
thật tốt, không cho người ta một đồng nào.
Hàn Dao lấy điện thoại ra nhìn xem mấy giờ
rồi, lúc này mới nhận ra là không còn sớm
nữa.
“Bà ngoại, cháu còn có chút chuyện phải xử
lý, ngày mai cháu phải đi rồi, thời gian hơi
gấp, cháu phải về đây. Bà ngủ trưa tiếp đi
nhé!”
Bà lão gật đầu, nhìn cháu gái mình với ánh
mắt tràn ngập sự lưu luyến.
“Bà ngoại, bà nhất định phải chăm sóc tốt
cho bản thân, đừng để mệt quá.”
Nói xong câu này, Hàn Dạo bước ra ngoài,
không ngoảnh đầu lại nữa.
Khi cô ra đến con đường lớn ở bên ngoài thì thấy một chiếc xe BMW đang đỗ ở đó. Hàn Dao giơ tay gõ một cái lên cửa kính.