Chúc Quân Dương bị đạp mấy cái, cuối cùng cũng hoàn hồn, nhanh chóng đi gấp chăn.
Hôm qua cô ấy chăm chỉ tập gấp chăn, vậy nên hô5m nay gấp cũng nhanh.
Sau khi đánh răng xong, Hàn Dao sửa sang lại giường mình, tiếng chuông thức dậy vang lên trong lúc6 cô sửa soạn lại mình.
Hàn Dao tăng tốc, chỉnh lại quần áo chỉn chu, dáng vẻ tỉ mỉ ấy khiến Hà Tiêu Linh vỗ tay, cô ấy đ7ã đứng nhìn một lúc ở cửa rồi.
“Không tệ, ra dáng tổ phó đấy, làm khá lắm.”
Nghe thấy câu ấy, Hàn Dao vội vàng x4oay người lại, giơ tay chào với Hà Tiêu Linh.
“Giáo quan Hà!”
Những người khác cũng đua nhau chào theo, Hà Tiêu 8Linh vẫy tay.
“Dậy rồi thì cứ làm việc của mình đi, tranh thủ thời gian sửa soạn.”
Hà Tiêu Linh dạo quanh phòng ngủ một phòng, cuối cùng dừng lại trước giường của Triệu Thù Nhiên.
Cô ấy chỉ vào “đống bã đậu” xiêu vẹo trên giường.
“Của ai đây?”
Hàn Dao quay đầu, đương nhiên cũng nhìn thấy đống bã đậu trên giường Triệu Thù Nhiên, cô khựng lại hai giây.
“Báo cáo! Là của Triệu Thù Nhiên.”
Hà Tiêu Linh túm cái chăn ấy lên lắc lắc rồi ném đi.
“Làm lại, trình độ này phải tập luyện nhiều hơn.
Hàn Dao, cô là tổ phó, dạy người trong phòng ngủ của cô đi, tối tôi lại tới kiểm tra.”
“Rõ, đội trưởng!”
Hà Tiêu Linh xoay người rời đi.
Nhìn đống bã đậu bị bới ra ấy, Hàn Dao đang định đi thì lại đúng lúc Triệu Thù Nhiên bưng chậu rửa mặt của mình về phòng ngủ, nhìn thấy chăn của mình.
Cô ta lập tức rảo bước tới, kéo Hàn Dao khi cô đang định xoay người đi, chiếc áo mà cô tỉ mỉ chỉnh sửa bị kéo xốc xếch.
“Có phải cô giật chăn tôi ra không? Sáng nay tôi vất vả lắm mới gấp được đấy!”
Triệu Thù Nhiên đột nhiên nổi giận, Hàn Dao nhìn cô ta, tách từng ngón tay đang túm lấy áo mình ra, lui về phía sau hai bước.
“Không phải tôi.”
“Không phải cô, vậy cô đứng cạnh giường tôi làm gì? Rõ ràng chính là do cô làm!”
Triệu Thù Nhiên lại định vươn tay ra túm áo Hàn Dao.
Hàn Dao xoay người, né tránh rồi bắt lấy tay cô ta.