Phó Thiếu Lê thẳng tay xốc cái mũ trên đầu Hàn Dao lên, cái mũ rơi xuống đất.
Hàn Dao sầm mặt lại, lại là cái trò này.
Người đàn ông này cứ t5hích hành hạ cái mũ của cô, chờ đó, Phó Thiếu Lê!
“Làm cái gì đấy hả!”
Phó Thiếu Lê cười, cô nhóc này thẹn quá hóa giận nhan6h như thế, thú vị thật.
“Sao hả? Thẹn quá hóa giận à?”
Nhìn nụ cười trên môi Phó Thiếu Lê, Hàn Dao cũng nở nụ cười.
7“Sao tôi lại thẹn quá hóa giận được, cho dù thủ trưởng có thẹn quá hóa giận thì tôi cũng sẽ không.
Thủ trưởng nghĩ nhiều quá rồi.”
N4ói xong những lời đó, Hàn Dao nhặt mũ lên, phủi bụi trên đó đi.
Cô không đội lên nữa, sợ người đàn ông dở hơi này lại hất xuống đất, mất côn8g cô cúi người nhặt lần nữa.
Phó Thiếu Lê nhìn động tác của Hàn Dao, ánh mắt hơi khó đoán.
“Cô tên là gì?”
Hàn Dao nhìn anh.
“Thủ trưởng muốn biết tên tôi à?”
Phó Thiếu Lê gật đầu.
“Vậy thủ trưởng có thể cho tôi biết tên anh trước không?”
“Phó Thiếu Lê, thiếu tá lục quân, năm nay hai mươi sáu tuổi.”
“Ha!”
Hàn Dao bỗng bật cười.
“Thủ trưởng nói kỹ như thế, cứ như đi xem mắt tìm bạn gái vậy.”
Phó Thiếu Lê sợ cô không biết, cho nên mới nói cả tuổi của mình ra, ai ngờ cô lại nói như thế.
“Cô thích nghĩ như thế thì tôi cũng không để bụng.
Bây giờ đến lượt cô nói tên mình cho tôi biết rồi.”
“Thủ trưởng cảm thấy tôi sẽ nói cho anh biết à?”
Hàn Dao càng lúc càng ngứa mắt với cái thái độ này của Phó Thiếu Lê.
Cô dứt khoát giơ tay lên, tung ra một cú đấm, nhắm thẳng vào mặt anh, hơn nữa còn phối hợp với cả chân.
Phó Thiếu Lê đỡ được nắm đấm của Hàn Dao, nhưng lại trúng một cú đá của cô, hứng chịu cú đá không hề nhẹ nhàng ấy.