Hàn Dao nhìn Tống Tinh Kỳ với vẻ khinh bỉ
và ghét bỏ, Tống Tinh Kỳ cũng nhìn cô.
Thật
ra chỉ có lúc ở cùng bạn bè, Hàn Dao mới có
biểu cảm gọi là giống người, mới hoạt bát
một chút.
Cô không phải con gái ruột của mẹ mình, chỉ
là con nuôi thôi.
Mấy năm đó bị mẹ mình
chèn ép, cô gần như sống không ra gì, thường
xuyên bị thương khắp người, lại vô cùng gầy
gò, giống như một đứa trẻ mồ côi.
Sau khi mẹ cô tự sát thành công, cô biến
thành một đứa trẻ mồ côi đúng nghĩa.
Nhưng
cũng may là cô còn có một người bà ngoại
hiền từ, có thể chăm sóc cô, cho nên cô mới
có thể lớn được như vậy, không thì cũng chết
đói từ lâu rồi.
“Em nói chứ Tống Tinh Kỳ, anh đừng nhìn
em nữa có được không? Vẫn còn chuyện
nghiêm túc phải làm, mau làm xong rồi còn
về đi ngủ.
Nhanh lên!”
Tống Tinh Kỳ ép hồi ức trong lòng mình
xuống, lái xe chở Hàn Dao đến bến tàu.
Xe chạy thẳng vào trong bến, dừng lại bên bờ
sông.
Hàn Dao vận động ngón tay, vỗ vai
Tống Tinh Kỳ: “Xuống xe.”
Nói xong, cô dẫn đầu xuống trước.
Không
đợi Tống Tinh Kỳ xuống xe đi theo, cô một
mình đi tới địa điểm đã hẹn.
Tống Tinh Kỳ
rảo bước đuổi kịp, dừng lại sau lưng cô.
Hàn
Dao nhìn đám người đang chờ trước mặt
mình, chậm rãi lên tiếng: “Tới sớm thế?
Cũng tốt, đỡ mất công tôi phải chờ.
Nói đi,
lúc nào thì bắt đầu?”
Thấy thái độ này của Hàn Dao, tên cầm đầu
đám người đó tức mà không biết trút vào đâu,
ánh mắt như muốn phun ra lửa.
“Lên hết đi.
Đánh xong sớm tôi còn về ngủ.
Lên đi!”
Tên cầm đầu nhìn hai người họ, cười với vẻ
khinh thường: “Hai đứa chúng mày đấu với
ba mươi người bọn tao?”
Hàn Dao hoạt động cổ tay.
Cô lười tiếp lời
hắn ta, trực tiếp dùng hành động để bày tỏ
những lời mình muốn nói.
Tên cầm đầu kia