Hàn Dạo nhìn vào mắt Triệu Thù Nhiên.
Cô
ta dùng thái độ vô cùng nghiêm túc nói lại:
“Có gì mà không dám.
Đi thì đi!”
“Rất tốt! Vậy đi thôi.”
Hàn Dao lại nhìn cô ta: “Chỉ có hai bọn tôi,
mọi người không cần đi.”
Câu6 này là cô nói với ba người Chúc Quân
Dương, Trương Lan Tiếu và Đại Lan.
Đến
lúc họ nghe rõ câu này của Hàn Dao thì cô
7đã ra khỏi phòng, không nhìn thấy bóng
dáng đầu nữa, phía sau là bóng lưng Triệu
Thù Nhiện đang đi theo.
Mọi người khôn4g
hiểu ý của Hàn Dao là sao nữa.
Hàn Dao chậm rãi đi về phía sân huấn luyện.
Triệu Thù Nhiên đi theo sau lưng cảô, vẫn
còn đang sụt sịt.
Đi tới sân huấn luyện, Hàn Dao tìm một cái
xà đơn rồi dựa vào.
Cô nhìn Triệu Thù Nhiên
đang đứng bên cạnh, ngoáy lỗ tai: “Khóc đi,
tôi ở đây với cô, khóc đủ rồi thì về.”
Một câu nói vô cùng bình thản, mang ý giễu
cợt đâu đó, khiến Triệu Thù Nhiên đột nhiên
co người lại, ôm vai ngồi xuống, muốn khóc
mà không khóc được, rất lâu mà không nghe
thấy tiếng khóc nào.
“Sao? Không khóc được à? Vừa rồi ở trong
phòng cô khóc giỏi lắm cơ mà, bây giờ sợ rồi
hả? Sao cô không gào tiếp đi? Chẳng phải
vừa rồi cô ngang ngược lắm sao?”
“Tôi...”
Triệu Thù Nhiên ngây ra tại chỗ, hoàn toàn
không biết tiếp lời thế nào.
Rõ ràng là vừa rồi
cô ta rất đau lòng, lúc ở nhà chưa từng có ai
dám quát cô ta như thế, cũng không có ai
dám bắt cô ta làm này làm kia.
Bây giờ bị Hàn Dao dọa như vậy, tự nhiên cô
ta lại không tìm được lý do để khóc nữa.
Hàn
Dạo liếc nhìn Triệu Thù Nhiên, nét lạnh lùng
trong mắt ngày một rõ rệt: “Triệu Thù Nhiên,
lúc huấn luyện mới là lúc thấy được bản lĩnh.
Bây giờ cô ngang ngược thì có tác dụng gì,
còn không bằng dùng thực lực để chứng
minh là cô có tư cách ngang ngược!”
Triệu Thù Nhiên ngồi xổm trên đất, không
nhúc nhích gì cả.
“Được rồi, muộn lắm rồi, cô nghĩ xong thì trở
về, tôi về trước đây.”
Hàn Dao ngáp một cái, vươn vai rồi đi về
phía ký túc xá, còn chuyện của cô tiểu thư
Triệu Thù Nhiên đỏng đảnh kia thì không