Sáng sớm hôm sau, Viên Tiểu Phi vội vàng mang đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của Đinh Y Y đến, Sở Thần Hy bảo vú Mạc mang đồ vào nhưng lại cảnh cáo Viên Tiểu Phi rằng bao giờ anh gọi Đinh Y Y tới đây thì lúc đó cô ấy hẵng đến.
Viên Tiểu Phi miễn cưỡng đồng ý, trước khi đi còn trái lòng nói Sở Thần Hy đối xử tốt với Đinh Kiều An.
Đinh Kiều An nằm trên giường hoàn toàn không biết Sở Thần Hy đã làm gì. Cô nhấc chân mình lên nhìn thoáng qua lòng bàn chân rồi tháo băng gạc ra, ừm, miệng vết thương khép lại khá ổn. Cô cảm thán một câu “thuốc ở nhà Sở Thần Hy tốt thật đấy.”
Đánh răng rửa mặt rồi đi xuống lầu xong, cô không để ý đến Sở Thần Hy đang gặm bánh mì.
“Vú Mạc, hôm nay cháu học cả ngày nên buổi tối có thể sẽ về muộn hơn, dì không cần đợi cơm tối đâu ạ.”
Nói xong cô cũng không định ngồi cùng bàn với Sở Thần Hy, cầm bánh mì trên bàn lên chuẩn bị vừa đi vừa ăn, ai ngờ được, chẳng biết anh Sở lại chập dây mạch nào nữa đây.
“Ngồi xuống.”
Đinh Kiều An quay đầu lại, trợn mắt rồi thành thật ngồi xuống, bên cạnh đẩy một bát cháo táo đỏ kỷ tử tới, khóe miệng cô mấp máy song cũng không nói gì, cúi đầu chậm rãi ăn.
Sở Thần Hy không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh và vẻ mặt lạnh lùng này, anh muốn tìm một chủ đề nói chuyện nhưng lại chẳng tìm ra, vì vậy chỉ có thể tức giận.
Đinh Kiều An cũng mặc kệ anh thấy thế nào, sau khi ăn xong thì kéo ghế ra rồi cầm ba lô bước ra cửa, Sở Thần Hy thấy vậy cũng bước ra ngoài theo.
Phần lớn thời gian đều là Sở Thần Hy đưa cô đi học rồi mới đi làm, Đinh Kiều An lên xe của Sở Thần Hy trong im lặng. Nhưng lần này thay vì ngồi ở ghế phụ, cô lại ngồi ở ghế sau, dáng vẻ cầm lấy sách hoàn toàn không muốn nói một lời với anh.
Tới nơi, Đinh Kiều An khép sách lại, chờ xe của Sở Thần Hy dừng lại thì mở cửa, xuống xe, đóng cửa, một chuỗi động tác liền mạch của cô hoàn toàn coi Sở Thần Hy là người xa lạ, còn không chào hỏi đã bước vào trường, bỏ lại anh với khuôn mặt đen sì như thể bị ai nợ mấy ngàn vạn.
Anna đang dạy ở trường này nhưng khi Đinh Kiều An bất ngờ gặp cô ta, Anna lại ra vẻ như không có chuyện gì chào hỏi cô.
“Hi! Kiều An, trưa nay chúng ta có thể đi ăn cùng nhau không?”
Đinh Kiều An ngoài mặt cười nhìn cô ta nhưng trong lòng không cười: “Được thôi.”
Cô muốn xem Anna còn những mánh khóe gì nữa. Vả lại cô cũng tò mò không biết Sở Thần Hy bị Anna thu hút ở chỗ nào, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Buổi trưa cô đến nhà hàng tại địa điểm đã thống nhất. Bình thường ở đây có rất nhiều người, không hiểu sao hôm nay lại rất yên tĩnh, thậm chí cũng chẳng có mấy người. Cô có ảo giác là đã bị bao hết chỗ.
Cho đến khi nhìn thấy Diệp Thành, Đinh Kiều An vô thức quay đầu rời khỏi nhà hàng nhưng không may cô đã bị hai người phục vụ chặn lại.
“Cô Đinh, tôi cũng không phải là hổ, đâu thể ăn thịt cô. Tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi cô đều trốn tránh vậy chứ, cô khiến tôi đau lòng lắm đấy.”
Đinh Kiều An nhíu mày, đau đầu xoay người lại: “Anh Diệp, sao lại là anh?” Rõ ràng là Anna hẹn cô đến sao giờ lại trở thành anh ta.
Diệp Thành ngả đầu cười: “Bởi vì tôi muốn gặp cô, nếu tôi hẹn cô ra ngoài, cô nhất định sẽ không tới, cho nên tôi chỉ có thể bảo Anna rủ cô đi, chỉ cần cô ăn với tôi một bữa cơm thì tôi sẽ trả lời những câu hỏi cô muốn biết.”
Điều kiện này rất hấp dẫn, Đinh Kiều An thực sự rất muốn biết chuyện trước kia của Anna và Sở Thần Hy, nhưng nếu Sở Thần Hy không nói thì cô cần gì phải hỏi.
Đinh Kiều An nhún vai, tỏ vẻ không sao cả: “Tôi không có chuyện gì muốn biết cả, anh Diệp hiểu lầm rồi. Chào anh.”
Đinh Kiều An muốn đi nhưng không thể đi được, vẫn còn hai người đứng ở cửa hoàn toàn không định để cô đi khỏi. Cô đang tự hỏi xem làm thế nào để ra khỏi đây thì bên ngoài nhà hàng có rất nhiều sinh viên đang la hét, tất cả đều lao vào nhà hàng. Hai nhân viên phục vụ chẳng thể nào ngăn cản nổi cơn náo loạn này.
Đinh Kiều An đứng cùng chỗ với Diệp Thành, điều kỳ lạ là những người này không để ý tới cô, ngay cả quần áo của cô cũng không kề chạm vào, toàn bộ đều chen chúc về phía Diệp Thành. Diệp Thành vốn đi lại bất tiện, càng chen chúc càng xa, trong nháy mắt đã bị chôn vùi trong đám người.
Ha, thừa dịp này mà không đi thì còn chờ đến khi nào. Ra khỏi nhà hàng rồi, Đinh Kiều An mặc niệm một chút cho Diệp Thành.
Ngay sau khi cô vừa rời đi, đám học sinh náo loạn dừng lại. Diệp Thành giống như bị cướp bóc, tức tối nhìn vẻ mặt bình thản của Min. Min lấy tiền trong túi ra đưa cho mỗi diễn viên thời vụ này một trăm tệ. Trong thời gian ngắn cô ấy có thể tìm nhiều diễn viên thời vụ như vậy thật sự là không dễ dàng đâu đó.
Sau khi trả lương thời vụ xong, Min đẩy đôi kính trên mặt, dùng biểu cảm và giọng điệu của Sở Thần Hy, khinh thường nhìn Diệp Thành: “Diệp Thành, lần trước có phải còn ngại chèn ép chưa đủ phải không. Lần sau anh còn Kiều An nữa thì không chỉ đơn giản như vậy đâu.”
Sau khi truyền lời Sở Thần Hy, Min khôi phục lại biểu cảm bình thường, nhìn về phía mấy sinh viên đang làm diễn viên thời vụ: “Nhị gia nhà tôi nói ở trường ai bảo vệ cô Đinh nhiều nhất thì sau khi tốt nghiệp sẽ được tập đoàn Sở Thị mời làm trong series Chí Ái, với điều kiện tiên quyết là giữ bí mật với cô Đinh. Mặt khác, người bịa đặt về cô Đinh sẽ bị toàn bộ tập đoàn ở thành phố A cấm sóng.”
Công ty Sở Thần Hy điều hành là một công ty mà vô số sinh viên tốt nghiệp hy vọng được vào làm, không chỉ có đãi ngộ cao mà còn rất thoải mái. Tuy nhiên Sở Thần Hy rất ít khi xuất hiện trước truyền thông, về cơ bản đều là Min ra mặt giải quyết. Những lời này của cô ấy vô cùng có uy tín, ra tay hào phóng, hơn nữa điều kiện này vừa đưa ra lập tức đã khiến tất cả mọi người vứt bỏ thành kiến trước đó với Đinh Kiều An.
Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Thành mới nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một tiếng: “Nhị gia ra tay rộng lượng thật đấy.”
Nói xong bèn sai người đẩy xe lăn của mình đi ra ngoài, Min khẽ cụp mắt và không nói gì, đợi Diệp Thành đi rồi mới báo cáo với Sở Thần Hy.
Sở Thần Hy cử cánh tay phải của mình đến bảo vệ Đinh Kiều An nên khối lượng công việc tăng đột biến. Nghe Min báo cáo xong xuôi mới bảo cho cô ấy quay về, hôm nay tạm thời không cần trông coi sát sao Kiều An nữa.
Sở Thần Hy dựa vào ghế, mệt mỏi xoa xoa lông mày. Con của Anna được Diệp Thành bảo vệ tốt đến mức không ai có thể tìm thấy ra. Thế lực của Diệp Thành không hề yếu hơn anh, chẳng qua là anh ta ngồi xe lăn nên che giấu sự tính toán quá kỹ, làm cho mọi người không đề phòng mà xem thường anh ta.
Không tìm được con trai Anna thì không thể làm giám định quan hệ cha con. Không thể làm xét nghiệm quan hệ cha con thì không thể kết thúc vấn đề này. Không thể giải quyết vấn đề này, Đinh Kiều An sẽ không mở rộng cửa lòng với anh. Thời gian kéo dài càng lâu lại càng tồi tệ.
Sở Thần Hy thở dài, cân nhắc việc tối nay sẽ nói chuyện trực tiếp với Diệp Thành.
Với sự xuất hiện của Min vào buổi trưa, các sinh viên lại một đồn mười, mười đồn trăm, vì thế ánh mắt của mọi người khi nhìn Đinh Kiều An không còn giống lúc trước nữa. Đinh Kiều An đến nhà ăn ăn cơm, có người đã lấy đồ ăn cho cô. Cô đi học, lại có người chiếm giúp cô một vị trí tốt rồi.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mình không làm ra chuyện gì đấy chứ? Xảy ra chuyện bất thường ắt có quỷ, buổi chiều Đinh Kiều An không lên lớp, giảng viên cũng không ghi cô vắng mặt.
Lúc trước chuyện Sở Thần Hy vì Đinh Kiều An mà đút lót giáo sư Tùng đã được lan truyền trong tầng lớp giáo viên. Đối với sinh viên đặc biệt tên Đinh Kiều An này, bọn họ rất chiếu cố cô.
Đinh Kiều An trốn học không quay về mà lại đến phòng nghệ thuật. Anna là một người nổi tiếng nên tiết học của cô ta thường quá tải. Lúc ăn cơm trưa cũng có thể nghe thấy sinh viên bàn tán về Anna cho nên Đinh Kiều An dễ dàng tìm được chỗ giảng dạy của cô ta.
Cô đến đây chỉ để điều tra tình hình của quân địch, tuyệt đối không phải cố ý đến. Lớp của Anna có vẻ được hoan nghênh nhất trường nên không có ai ngủ cả. Anna cũng nói rất nghiêm túc, giọng nói không lớn nhưng rất có lực.
Đinh Kiều An vốn dĩ không có chút hứng thú nào với hội họa nhưng nghe bài giảng của Anna xong trên tay có loại xúc động không tự chủ được muốn vẽ. Phải công nhận Anna rất thu hút lại còn xinh đẹp, Đinh Kiều An lập tức bị sốc.
Nếu là đàn ông, cô cũng sẽ thích cô ta. Trái lại bản thân cô muốn cái gì thì sẽ không có cái ấy, lại chẳng có kỹ năng gì. Đinh Kiều An càng nghĩ càng thấy mình thật vô dụng, cô xoay người rời đi. Lúc này cô phải suy nghĩ lại một vấn đề.
Rốt cuộc Sở Thần Hy yêu cô vì điều gì?
Cô như mất hồn cúi đầu đi về phía trước. Giờ phút này cô bị chính mình đả kích đến đầy thương tích, cũng không biết đụng phải cái gì kèm theo tiếng tờ giấy bị xé rách.
“Trời ơi.”
Đinh Kiều An ngẩng đầu thấy hai sinh viên đứng ở hai bên cô, hai người họ đang ở trong tư thế cầm đồ vật, chỉ là thứ họ đang cầm đã bị cô làm vỡ.
Đinh Kiều An lùi lại một bước nhìn thứ mình vừa làm vỡ. Đây là một bức tranh, nội dung trên đó chính là biển hoa sở trường nhất của Anna. Góc dưới cùng của bức tranh thường có chữ ký của tác giả, đến khi nhìn thấy chữ ký phóng khoáng kia, Đinh Kiều An có vẻ khó chịu như ăn phải ruồi.
Toàn bộ bức tranh chiếm một diện tích rất lớn, xung quanh chỉ có khung bao bọc, phía trước không có gì bảo vệ. Hai cô sinh viên đi ngang qua không thấy cô, cô cũng không nhìn thấy bức tranh nên bi kịch đã xảy ra.
“Đây là tác phẩm mà cô Anna mang đi dự thi đó, lần này tiêu rồi.”
Đinh Kiều An ấn huyệt thái dương của mình xuống, đúng thật là tiêu rồi. Hết lần này tới lần khác đối phương đều là Anna, ừm, quay đi quay lại vẫn là cô ta.
Sự náo động ở đây đã ảnh hưởng đến việc giảng dạy của Anna. Cô ta bước ra khỏi lớp, mọi việc trước mắt không cần giải thích cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Cô ta trầm ngâm nhìn bức tranh mà không nói được câu nào, nỗi buồn từ cô ta cứ thế mà lan ra.
Nghe những người xung quanh bàn tán, Đinh Kiều An đã biết bức tranh này là tác phẩm mà Anna đem đi tham gia cuộc thi một tháng sau đó, lần này lại được mang lên lớp để thảo luận với sinh viên, không ngờ lại gặp phải chuyện tồi tệ như vậy. Đinh Kiều An cảm thấy rằng kể từ ngày hôm qua, vận may của cô dường như vô cùng xấu.
Anna trầm mặc ngồi xổm xuống đất, ngơ ngác nhặt tờ giấy vụn trên mặt đất lên, vẻ mặt xót xa khiến người ta cảm động.
Có người đẩy Đinh Kiều An một cái, cô lảo đảo lui về phía sau một bước cuối cùng mới đứng vững. Tất cả những người khác đều nhìn cô với ánh mắt giận dữ, hận không thể lột da cạo xương cô, làm cho cô không có chỗ trốn, cho dù có người ra mặt vì cô cũng sẽ bị coi là đối tượng trút giận.
Nhìn thấy Đinh Kiều An sắp trở thành mục tiêu bị bao vây, Anna mới đứng dậy từ trên mặt đất. Không biết là ngồi xổm mỏi hay thế nào, cơ thể cô ta phải lay động một chút mới đứng thẳng được. Dáng vẻ yếu ớt đáng thương ấy khiến người ta thương tiếc, lại còn khiến cho trái tim những người yêu thích Anna tan vỡ.
“Các bạn sinh viên, chuyện này tôi không trách Kiều An. Mặc dù tôi đã mất hai tháng để vẽ ra nó nhưng tôi không trách cô ấy. Thật đấy, các bạn đừng tức giận, xin đừng nhằm vào cô ấy.”
Đinh Kiều An túm chặt ba lô của mình, lời này giống như không trách cô sao? Vì sao sau khi nói xong, ánh mắt của những người đó nhìn cô càng thêm chán ghét, cô khẽ cắn môi nói: “Cô muốn thế nào?”
Anna đau buồn sờ lên khóe mắt rưng rưng: “Không sao đâu, tôi tìm cảnh khác vẽ lại một bức nữa là được rồi. Cho dù không thể đoạt giải tôi cũng chấp nhận, chỉ là khung cảnh như này không dễ tìm.”
Đinh Kiều An cau mày, sao cô lại có một loại cảm giác bất an nhỉ. Ai cũng nói phụ nữ có giác quan thứ sáu rất mạnh, không phải Anna đang có âm mưu gì chứ?
“Nghe nói phía sau biệt thự nhà cô có một biển hoa. Tôi có thể dẫn sinh viên của mình đi cùng được không? Có thứ để mô phỏng sẽ giảng dạy tốt hơn, có thể phiền cô được không?”
Anna chắp hai tay lại và dùng ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn Đinh Kiều An.
Đinh Kiều An hít sâu một hơi. Anna rõ ràng là đánh vào mục đích này, cô có thể nói không được sao? Cô nghĩ nếu cô từ chối, sau này ở trường cô sẽ càng khó qua lại. Làm hỏng tranh của Anna một nửa cũng là lỗi của cô, lại nói biển hoa kia không phải là lúc trước Sở Thần Hy tự mình trồng cho cô ta sao?
Trái tim bị cào xé, rỉ máu đầm đìa, cô chịu đựng đau đớn trong lòng rồi gật đầu: “Cô có thể đi, còn những người khác, tôi không đồng ý.”
Đinh Kiều An nói xong bèn xoay người rời đi. Cô rất muốn rời khỏi tầm mắt của Anna một cách tự nhiên nhưng chẳng hiểu sao chân mình mềm nhũn lại, tầm mắt đều mờ mịt.
Đến khi hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của mọi người, Đinh Kiều An một tay chống lên vách tường, một tay ấn về phía ngực mình. Đau quá, bóng tối ập đến mãnh liệt như thủy triều, cô ngã thẳng xuống tầng.
Lúc Sở Thần Hy nhận được thông báo, cô đã được đưa đến bệnh viện. Anh vội vàng ném công việc cho Min rồi lái xe đến đó.
Sở Thần Hy nghe bác sĩ báo cáo, nhìn sống mũi Đinh Kiều An. Buổi sáng anh không phát hiện ra cũng không biết vết thương là từ khi nào, may mà không có gì đáng ngại, chỉ là tâm trạng bị đả kích quá lớn, hơn nữa ngủ không đủ giấc dẫn đến ngất xỉu.
Sở Thần Hy nắm lấy tay Đinh Kiều An, không biết vì sao, anh cảm thấy rất mệt mỏi.
Không biết Diệp Thành lấy được tin tức từ đâu, vừa phút trước Sở Thần Hy đến bệnh viện thì phút sau Diệp Thành đã tới rồi. Khi nhìn thấy anh ta, toàn thân Sở Thần Hy như nổi cáu.
Anh buông tay Đinh Kiều An ra, đi tới bên người Diệp Thành rồi kéo cổ áo anh ta lên, tàn nhẫn nhìn anh ta: “Diệp Thành, cậu có ý gì?”
Những lời này là hỏi chuyện sáng nay, trong lòng hai người đều biết rõ.
Diệp Thành vỗ vỗ tay Sở Thần Hy, thản nhiên nhìn lại: “Tôi có ý gì sao? Thông minh như cậu sao lại không đoán ra chứ?”
“Cậu muốn Đinh Kiều An?” Sở Thần Hy hừ lạnh, Diệp Thành không chỉ một lần bày tỏ ý này với anh.
“Nhị gia quả là thông minh.” Diệp Thành vỗ tay tán thưởng, thứ mà anh ta nhận lại chính là một cú đấm nặng nề của Sở Thần Hy. May mà anh ta phản ứng khá nhanh, bằng không đã bị đánh một phát rồi.
Nắm lấy nắm đấm của Sở Thần Hy, Diệp Thành cười nhẹ, trái ngược hoàn toàn với vẻ cáu kỉnh của anh: “Nhị gia, chúng ta đều là người văn minh, nắm đấm không giải quyết được vấn đề đâu.”
Bình thường khi Diệp Thành gọi anh là Nhị gia, tức là tỏ vẻ sẽ vứt bỏ bất kỳ tình cảm nào với anh để đàm phán vấn đề.
Sở Thần Hy thu hồi nắm đấm. Diệp Thành tới tìm anh, vừa hay nói thẳng mọi chuyện, dù là chuyện đứa bé hay là chuyện của Đinh Kiều An.
“Cậu giấu đứa bé ở đâu rồi?”
“Nhị gia, trước khi nói chuyện đứa bé, cậu còn nhớ hai chân tôi bị đánh gãy như thế nào không?”
Sở Thần Hy cau mày. Hai năm trước Diệp Thành từng biến mất hai tháng, khi quay lại lần nữa thì chân anh ta đã bị gãy mà nguyên nhân gãy chân không một ai biết. Sao đây, muốn lật lại chuyện cũ à?
Sở Thần Hy không nói lời nào, lẳng lặng chờ Diệp Thành giải thích.
“Bốn năm trước, An Nhiên ra nước ngoài. Cậu có biết tại sao cô ấy lại ra nước ngoài không?”
Đang là nói về chân, tại sao lại nói về An Nhiên rồi? Chuyện của hai năm trước liên quan gì đến chuyện của bốn năm trước? An Nhiên ra nước ngoài không phải chỉ đơn giản là ra nước ngoài thôi sao? Còn có nguyên nhân gì chứ?
Diệp Thành nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Sở Thần Hy thì liền hiểu ra anh không hề biết chuyện gì.
Anh ta lắc đầu, sau đó quay xe lăn nhìn phong cảnh bên dưới: “Lúc còn học đại học, tôi biết An Nhiên thích cậu cho nên mới rút lui. An Nhiên ra nước ngoài là vì Ninh phu nhân ép buộc cô ấy phải đi.”
Diệp Thành nói đến câu cuối thì giọng có chút to hơn, anh ta là đang bênh vực kẻ yếu. Bởi vì giọng nói của Diệp Thành khá lớn nên đã đánh thức người đang nằm trên giường bệnh, chỉ là không ai để ý Đinh Kiều An đã tỉnh.
Ninh phu nhân trong miệng Diệp Thành chính là mẹ của Sở Thần Hy. Sở Thần Hy nhìn Diệp Thành nghi ngờ: “Sao mẹ tôi có thể làm ra chuyện như vậy?”
Diệp Thành cười nhạt, lạnh lùng nhìn Sở Thần Hy: “Muốn biết Ninh phu nhân đã làm gì thì cậu tự đi hỏi không phải sẽ tốt hơn sao?”
Diệp Thành quay đầu lại rồi tiếp tục nói: “Hai năm sau khi An Nhiên ra nước ngoài, tôi không có một chút tin tức gì của cô ấy. Hai năm trước, khi tôi đến nhà cậu vừa vặn nhìn thấy cô ấy ôm đứa bé đứng trước cổng. Vốn dĩ tôi muốn dẫn cô ấy đi đòi lại công bằng nhưng không ngờ lúc đó vú Mạc lại chạy ra ngăn cản.”
Tay của Đinh Kiều An khẽ động, cô nhớ cái đêm Diệp Thành đến biệt thự Đào Viên, vú Mạc nói nếu như Diệp Thành không rời đi thì bà ấy không chắc mình có lại làm ra chuyện như hai năm trước không, chẳng lẽ sự việc hai năm trước chính là chuyện này sao?
Diệp Thành cố hết sức dùng giọng nói thong thả của mình để thuật lại, nhìn thấy Sở Thần Hy bị đả kích như vậy, anh ta mỉm cười nói tiếp: “Đêm đó cậu ở đâu? Nếu như đêm đó cậu trở về thì những việc như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra.”
Sở Thần Hy cau mày, anh không nhớ rõ sự việc hai năm trước, hơn nữa An Nhiên từng xuất hiện nhưng vú Mạc lại không nói cho anh biết, anh cảm thấy mình đang bị lừa gạt.
“Hôm đó bị vú Mạc đuổi ra ngoài, An Nhiên đã ôm con quỳ ở cửa rất lâu, trời rất lạnh lại còn mưa nhỏ. Cho dù An Nhiên có khóc lóc thế nào thì vú Mạc cũng không mở cửa, mặc cho đứa bé run lên vì lạnh nhưng An Nhiên vẫn không chịu rời đi, cô ấy chỉ cầu xin vú Mạc cho cô ấy gặp cậu một lần.”
“Tôi chịu không nổi nên mới kéo An Nhiên lên xe. Khi tôi lái xe, cô ấy không kiềm chế được cảm xúc mà bẻ lái, lúc tỉnh dậy thì đã như thế này rồi.”
Sở Thần Hy cảm thấy ngạt thở, anh ôm đầu ngồi xổm xuống, anh còn tưởng rằng An Nhiên chỉ là ra nước ngoài bình thường mà thôi, anh cho rằng cô ta đã bỏ rơi mình. Đêm đó rốt cuộc anh đang ở đâu? Có thể là đang say rượu trong một hộp đêm hoặc đang mơ màng ở nơi nào đó.
Anh không biết, anh thực sự không biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Nếu như lúc trước cậu bảo vệ An Nhiên bằng một nửa cô Đinh bây giờ thì có lẽ An Nhiên sẽ không trở thành bộ dạng như vậy.”
Diệp Thành hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi cứ nghĩ sau việc đó An Nhiên có thể quên cậu nhưng không ngờ cô ấy vẫn luôn nhớ về cậu. Nếu cậu không kết hôn thì sao An Nhiên lại không chịu được mà xuất hiện ở đây. Cô ấy với con của mình đang có một cuộc sống tốt đẹp ở nước ngoài, tại sao cậu lại phá hoại cuộc sống của cô ấy?”
Diệp Thành nói đến câu cuối thì gằn lên, con ngươi của Sở Thần Hy co lại, anh đưa mắt nhìn người đang nằm trên giường, sau đó đẩy Diệp Thành và lao ra ngoài, suy nghĩ của anh rất hỗn loạn, anh muốn làm rõ ràng chuyện này.
“Nếu cậu cảm thấy có lỗi với cô Đinh thì tôi sẽ lấy cô ấy, còn cậu hãy cưới An Nhiên. Đây không phải là điều tốt nhất cho cả hai sao? Nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ giấu đứa trẻ đi để cậu không bao giờ tìm thấy được nữa.”
Anh ta nói đến chữ cuối cùng kèm theo đó là tiếng đóng cửa. Diệp Thành nhìn theo bóng lưng của Sở Thần Hy, anh ta không biết anh có nghe thấy không mà chỉ thấy nhìn lông mi của người trên giường đang run nhè nhẹ.
“Tôi đã nói rồi, Sở Thần Hy không hợp với cô đâu, lúc đầu cô trốn vào vòng tay của tôi có phải tốt hơn không.”
Đinh Kiều An không nói, cô dùng sức cắn chặt môi dưới, không khóc, không đau lòng, thực sự không cảm thấy đau lòng, nhưng tại sao cô lại có cảm giác như mình đã chết, không khí dường như bị rút cạn.
Nghe tiếng xe lăn đi ra ngoài, Đinh Kiều An rốt cuộc không nhịn được khóc nấc lên, nếu những gì Diệp Thành nói là thật thì cô phải làm gì đây? Nếu ngay từ đầu cô không vào nhầm phòng của Sở Thần Hy thì sẽ không có những chuyện này xảy ra, mọi chuyện cũng không đáng buồn như vậy.
Cô muốn về nhà nhưng hình như không có ngôi nhà nào dành cho cô cả, không phải nhà họ Đinh, cũng không phải nhà họ Sở.
Không thấy Sở Thần Hy quay trở lại, Đinh Kiều An cũng không biết anh đã đi đâu. Sau khi khóc đủ rồi cô hồn bay phách lạc rời bệnh viện, cô phải đi đâu đây? Nhà của cô ở đâu, con đường phía trước dài như vậy nhưng lại không có chỗ nào có thể níu chân cô.
Thái độ của Sở Thần Hy rất mơ hồ, Anna không ngừng áp bức khiến cô rất mệt mỏi.
Đinh Kiều An đi đến bên sông Hộ Thành, cô ôm lấy cánh tay mình trong trong cơn gió lạnh, không có ai cho cô dựa vào nên cô chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Nhưng dường như cô cũng không dựa được nữa, cô cảm thấy rất khó chịu, cho dù có bị Viên Tiểu Phi đánh cũng không khó chịu như bây giờ.
Có một đôi tình nhân đang ân ái trong nơi tối tăm của sông Hộ Thành, lúc này chỉ có một mình cô ngồi xổm tự chữa lành vết thương cho mình. Nếu như thái độ của Sở Thần Hy rõ ràng thì cô nhất định sẽ đấu tranh cho tình yêu của mình, nhưng bây giờ dù có nhìn kiểu gì thì cô cũng rất giống người thứ ba trong cuộc tình của họ.
Sau khi đứng bên bờ sông một lúc lâu, toàn thân Đinh Kiều An đã lạnh như băng, lúc này cũng muộn rồi cô ôm chặt lấy cánh tay mình sau đó gọi một chiếc taxi với giọng điệu khàn khàn: “Biệt thự Đào Viên.”
Nếu như Đinh Kiều An nhìn về phía trước thì chắc chắn sẽ không lên chiếc xe này nhưng đến khi cô phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.
Đinh Kiều An chưa về, nhà họ Sở trở nên rối ren, Sở Thần Hy vốn dĩ không muốn làm to chuyện nhưng vú Mạc lại báo cáo chuyện này cho Ninh Thiên Tâm.
Anh rất muốn chất vấn mẹ mình tại sao lại muốn Anna ra nước ngoài nhưng sau khi Đinh Kiều An mất tích anh cũng không để tâm chuyện này nữa.
Sở Thần Hy cũng không ngạc nhiên khi mình lại bị chịu gia huấn, phân nửa bên trái mặt anh đều sưng lên một mảng lớn. Anh muốn hỏi việc của Anna nhưng lại bị Ninh Thiên Tâm trừng mắt nhìn.
Thật ra khi hack được vào hệ thống giám sát của thành phố A, anh đã nhìn thấy Đinh Kiều An lên một chiếc xe taxi. Sau khi kiểm tra biển số xe và nhìn thấy hai chữ Vưu Kỳ, Sở Thần Hy không khỏi hít một hơi thật sâu.
Ba ngày trước, công ty của Vưu Kỳ đã bị phá sản, sự việc này xảy ra cũng hoàn toàn có lý. Vưu Kỳ rất thích đùa bỡn phụ nữ, Sở Thần Hy không biết ông ta sẽ đối xử với Đinh Kiều An như thế nào.
Nghĩ đến cảnh cô bị chơi đùa, Sở Thần Hy thực sự muốn giết người, anh đập mạnh tay xuống bàn, chiếc bàn cũng vì thế mà xuất hiện một vết nứt.
Vẻ lạnh lùng bao trùm cả khuôn mặt, sau khi xác định được địa điểm Sở Thần Hy cầm chìa khóa lên, không nói lời nào trực tiếp lái xe đến đó.
Sở Thần Hy vừa rời đi, chiếc bàn bị anh đánh đã vỡ thành hai mảnh. Ninh Thiên Tâm nhìn cái bàn mà cảm thấy xót xa, thứ này đắt lắm đấy, bà thở dài nói: “Đứa con khờ khạo này rõ ràng trong lòng có Kiều An nhưng lại luôn sống trong quá khứ. Nhật Dương, mẹ không quan tâm Diệp Thành giấu đứa nhỏ ở đâu, mẹ muốn con có kết quả trong vòng ba ngày.”
Ninh Nhật Dương nhướng mày đáp lại.
Sở Thần Hy lái xe, cho dù anh có lái nhanh đến mấy cũng cảm thấy không đủ, mỗi giây trôi qua rất khổ sở. Đinh Kiều An vẫn giống như một cô nhóc, chắc ở trong bệnh viện cô đã nghe hết sự tình rồi. Anh không thể tưởng tượng được làm sao Đinh Kiều An có thể tiếp nhận được chuyện này.
Anh thậm chí còn không hình dung được Vưu Kỳ sẽ đối xử với cô như thế nào, trước đây anh chưa từng hoảng sợ như vậy. Là do anh bảo vệ cô không chu toàn, nếu như Kiều An xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ chôn Diệp Thành theo cùng.
Còn về phía Anna, Sở Thần Hy hít một hơi thật sâu, làm sao anh có thể quên được Đinh Kiều An chính là người vợ mà anh đã cưới hỏi đàng hoàng. Diệp Thành thích Anna, đây đúng là một lời hoang đường.
Đinh Kiều An, em nhất định không được xảy ra chuyện gì, không được có mệnh hệ gì.
Cầu xin ông trời, Sở Văn Bác con chưa từng xin người điều gì, lần này con chỉ cầu xin người hãy trả cho con một Đinh Kiều An khỏe mạnh.
Cảnh vật trên đường càng ngày càng xa lạ, đây không phải đường trở về biệt thự Đào Viên, Đinh Kiều An ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên: “Tài xế, đây không phải...?”
Giọng nói đột nhiên im bặt, Đinh Kiều An thấy nụ cười gian trá kỳ lạ trên mặt tài xế và cả gương mặt đã lâu không thấy kia thì cực kỳ sợ hãi, giọng nói run rẩy: “Vưu Kỳ.”
Đã lâu không gặp người này nên cô đã sớm quên mất ông ta, ông ta chính là người trước đây Viên Tiểu Phi muốn tặng cô cho ông ta, cũng là vị hôn phu hiện tại của Đinh Y Y.
“Ái chà, không ngờ hơn nửa đêm còn có thể câu được con cá lớn. cô Đinh thì ra cô còn nhớ tôi, vậy cô có nhớ rõ cô đập bể đồ cổ trong phòng làm việc của tôi không?”
Gương mặt Đinh Kiều An trắng bệch, cô nhớ rõ, nhớ rất rõ ràng, cũng bởi vì chuyện này đã khiến cho cô lần đầu tiên phải vào cục Cảnh sát.
“Tôi đây, từ thiên đàng đột nhiên bị lôi xuống địa ngục, từ một vị giám đốc trở thành một tài xế taxi nhỏ bé, từ mặc bộ âu phục mấy chục vạn thành mặc đồ vỉa hè mấy đồng, đều nhờ Sở Thần Hy ban tặng. Nghe nói cô còn gả cho tên đó, chẳng trách nhà họ Đinh lại vứt bỏ tôi. Cô nói xem, cô Đinh món nợ này chúng ta nên tính như thế nào đây?”
Đinh Kiều An đột nhiên hoảng sợ, gần đây cô thật sự gặp xui xẻo liên tục mà, cô ép mình phải bình tĩnh trở lại, phải cùng Vưu Kỳ vòng vo kéo dài thời gian, vú Mạc thấy cô trễ như vậy còn chưa về nhất định sẽ cho người đi tìm cô.
Cô hít sâu một hơi: “Giám đốc Vưu, ông đừng xúc động, cái Sở Thần Hy có chính là tiền, nếu ông muốn tiền thì đơn giản thôi, tôi nói anh ấy đưa tiền cho ông.”
Đinh Kiều An rất hối hận, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ở bệnh viện nên cô quên mang theo balo ra ngoài, không có điện thoại, không có thứ gì để xin giúp đỡ. Nhìn thấy đường đi càng ngày càng hẻo lánh, cô cũng biết Vưu Kỳ gừng càng già càng cay, dù gì lúc trước cãi nhau vì chuyện của Y Y cô đã thấy ông ta không hề tốt đẹp chút nào.
Ánh mắt Vưu Kỳ lạnh lẽo liếc nhìn Đinh Kiều An: “Người như tôi ghét nhất là người khác đụng đến đồ của mình, Sở Thần Hy đã chạm đến đồ của tôi, cô nói tôi động đến người phụ nữ của anh ta thì anh ta sẽ như thế nào? Ha ha ha ha.”
Đinh Kiều An bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười buồn bã giống như một người sắp chết. Với Sở Thần Hy có lẽ Anna mới là phụ nữ của anh ấy, còn cô là gì? Cô chẳng là gì cả.
Suy nghĩ một chút, Đinh Kiều An bỗng nhiên khóc lớn, Vưu Kỳ cũng không ngờ cô sẽ như vậy, vừa rồi còn cố hết sức cầu xin được sống, giờ đây đột nhiên lại như muốn đi tìm cái chết.
“Khóc cái gì mà khóc? Chơi cô một chút cô cũng đâu có chết.” Vưu Kỳ bực mình nói.
Ai ngờ Đinh Kiều An càng khóc lớn hơn: “Giám đốc Vưu, ông không biết đâu, cái tên có tiền đó thích làm với rất nhiều phụ, bị bệnh thì thôi đi lại còn lây bệnh cho tôi. Chiều nay tôi vừa từ bệnh viện về, bác sĩ nói tôi không còn cứu được nữa, tôi sắp chết rồi.”
Những lời này nói ra lại hợp tình hợp lý như vậy, cộng thêm bộ dáng khóc lóc đau đớn này khiến người khác không tin cũng khó, Vưu Kỳ còn đang nghi ngờ nhưng nhìn thoáng qua Đinh Kiều An trên kính chiếu hậu, thấy cô máu me đầy mặt, bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, cho dù ông ta có hứng thú đi nữa cũng không cách nào ra tay được,
Đến một căn nhà đổ nát ông ta lập tức xuống xe, hùng hùng hổ hổ đạp Đinh Kiều An xuống dưới.
“Con mẹ nó thứ đàn bà dơ bẩn.” Vưu Kỳ vừa mắng vừa lấy một sợi dây thừng trói cô lại.
Đinh Kiều An vẫn đang khóc, trong đêm khuya cô thật sự làm người khác vô cùng sợ hãi, ánh trăng chiếu lên mặt cô nước mắt tèm lem, hai mắt sưng đỏ, đầu tóc rối bời, máu trên mũi còn đang chảy xuống, nhìn giống hệt như ma nữ từ trong địa ngục lên đòi mạng.
Sau khi Vưu Kỳ trói Đinh Kiều An lại thì dán băng keo lên miệng cô, làm xong mọi thứ mới suy nghĩ tìm cách tốt nhất để đòi tiền Sở Thần Hy.
Vưu Kỳ vừa đi, Đinh Kiều An nhỏ giọng khóc thút thít, mũi còn chảy dòng máu ấm nóng, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhắm mắt lại, nếu cô đếm tới số một trăm liệu Sở Thần Hy có xuất hiện không nhỉ? Nếu anh có tới thì những chuyện trước kia sẽ tha thứ cho anh hết được không? Nếu anh không tới, lần này cô sẽ ly hôn thật luôn.
Cô không muốn làm người thứ ba, vừa mới nghĩ đến tim lại bắt đầu đau nhói, sao Sở Thần Hy có thể xuất hiện khi cô đếm tới số một trăm được chứ. Anh cũng không phải thần tiên, có lẽ bây giờ anh đang quỳ gối trước mặt Anna cầu xin cô ta tha thứ, hay là cùng nhau bàn bạc chuyện kết hôn, hoặc có lẽ anh đã viết xong giấy ly hôn rồi.
Đinh Kiều An nhìn bầu trời đầy sao, hình như cô hơi bi quan rồi nhưng sự tồn tại của Anna không cho phép cô lạc quan. Sở Thần Hy, em rất nhớ anh, anh đừng bỏ rơi em được không, đừng vứt bỏ em như trong giấc mơ kia, Sở Thần Hy.
Hai mắt Đinh Kiều An mơ màng không rõ, dường như cô thấy một chiếc xe chạy tới, có một người từ trên xe bước xuống, cô lại nằm mơ rồi sao? Hình như cô còn thấy được hình bóng của Sở Thần Hy đang chạy về phía cô với gương mặt lo lắng, nhất định là nằm mơ rồi, có bao giờ Sở Thần Hy lo lắng cho cô như vậy đâu?
Mơ như vậy cũng tốt, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh, cô lại thấy hạnh phúc. Có lẽ chỉ có ở trong mơ cô mới có thể nhìn thấy dáng vẻ lo lắng này của anh, chỉ có ở trong mơ anh mới hoàn toàn là của cô.
Bỗng nhiên bị ôm thật chặt, vì sao cái ôm này lại ấm áp và chân thực như vậy? Đinh Kiều An ngửi thấy hơi thở của Sở Thần Hy trong không khí, nhất định là cô đang ở trên thiên đường rồi.
“Đinh Kiều An, Đinh Kiều An.” Sở Thần Hy không ngừng gọi tên cô, mới nửa ngày không gặp vì sao cả người cô đều là máu. Anh cởi bỏ dây thừng buộc trên người cô rồi vỗ nhẹ lên má cô, lạnh quá, cả người cô giống như đóng băng vậy.
Vưu Kỳ còn chưa nghĩ ra cách nào hợp lý để tính sổ với Sở Thần Hy thì không ngờ anh đã tự dâng tới cửa. Ông ta cầm lấy dao phay xoay người đi vào trong: “Cho mày hủy hoại công ty tao này, cho mày hủy hoại công ty tao này.”
Vưu Kỳ nhìn thấy Sở Thần Hy thì đã hoàn toàn mất đi lý trí, mà anh vẫn chưa cởi hết dây thừng đang buộc trên người Đinh Kiều An, khi nhìn thấy Vưu Kỳ đành phải dừng lại, xoay người đá văng con dao trong tay ông ta ra ngoài, sau đó lại hung hăng đạp một cái lên chỗ đó của ông ta.
Vưu Kỳ đau điếng, cả người ngã xuống mặt đất ôm lấy chỗ bị thương của mình, kêu không ra tiếng.
Giải quyết Vưu Kỳ xong xuôi, Sở Thần Hy lại xoay người xé bỏ băng keo trên miệng Đinh Kiều An, cắt bỏ dây thừng đang trói cô, thấy cả người cô mềm nhũn anh vội vàng ôm cô lên.
“Kiều An, Kiều An, em đừng làm anh sợ.”
Đinh Kiều An dựa vào trong ngực anh, lắng nghe giọng nói đầy lo lắng của anh, khóe môi cong lên, cô còn chưa đếm tới một trăm nữa.
“Biển hoa trong biệt thự, em muốn bán nó đi.”
Sao Sở Thần Hy còn lo lắng được nhiều như vậy, gật đầu lia lịa: “Được, em bán đi, cho em bán hết.”
“Anna muốn tới biệt thự Đào Viên.”
“Em muốn cho cô ta đến thì cho, không cho thì cô ta không được phép đến.”
“Chúng ta ly hôn nhé?”
Sở Thần Hy sững sờ, ôm Đinh Kiều An càng chặt: “Nếu ly hôn khiến em thấy vui vẻ, vậy thì ly hôn.”
Anh có lòng tự trọng của mình, cô có sự kiêu ngạo của cô, anh đã bỏ thể diện xuống xin cô tha thứ, nếu cô vẫn khăng khăng muốn ly hôn, anh khôngy thể không đồng ý.
Còn Đinh Kiều An lại không thể nào vượt qua cửa ải của Anna, nó giống như một cây gai đâm vào lòng bàn tay vậy, tuy rằng đã nhổ bỏ bên ngoài nhưng bên trong vẫn còn sót lại, không nhổ ra được cũng không hề mất đi, chạm vào một chút thì sẽ đau, loại đau đớn này Đinh Kiều An không muốn trải qua nữa.
Sau khi Sở Thần Hy đến thì ngay sau đó cảnh sát cũng tới áp giải Vưu Kỳ đau đớn như sắp chết nằm đang trên mặt đất đi khỏi. Sở Thần Hy cũng đưa Đinh Kiều An trở về, cả đường đi hai người đều yên lặng, không ai biết nên nói gì.