Đêm nay không có Sở Thần Hy bên cạnh là đêm mà Đinh Kiều An khó ngủ nhất, cô trằn trọc cả một đêm, trong đầu óc toàn là Anna. Hôm đó sau gửi tin nhắn kia thì không thấy cô ta nữa, rõ ràng là cô ta tuyên chiến với cô, vì sao bỗng nhiên lại im lặng rồi?
Sự im lặng này giống như sự bình yên trước bão táp vậy, Đinh Kiều An sợ hãi, sợ Anna đột nhiên mang theo mưa rền gió dữ quét qua.
Mới năm giờ sáng mà Min đã dẫn theo một đống người xông vào biệt thự nhà họ Đinh, kéo Đinh Kiều An mặt còn treo hai quầng thâm mắt dậy.
Đinh Kiều An ngủ không đủ giấc, mơ mơ màng màng, để mặc cho chuyên viên trang điểm tô tô vẽ vẽ trên mặt mình, đến tận khi thấy váy cưới thì mới giật mình doạ sâu ngủ chạy mất tăm. Váy cưới cô thử ngày hôm đó không phải bộ này.
Có vẻ như Min đoán Đinh Kiều An nghĩ gì nên giải thích với cô: “Đây là váy cưới do Nhị gia tự tay thiết kế.”
Cô đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, cô có tài đức gì mà Sở Thần Hy lại đối xử với cô tốt như vậy. Anh thiết kế quần áo cho Anna, lần này lại tự tay thiết kế váy cưới cho cô, vậy là công bằng rồi.
Từ năm giờ đến hơn chín giờ, stylist sửa soạn cho cô từ đầu đến chân, ai cũng nói cô dâu mới là đẹp nhất quả không sai. Đinh Kiều An nhìn người nọ trong gương, thẹn thùng cười, nụ cười này tựa như xuân về hoa nở.
Min nhìn dáng vẻ của Đinh Kiều An tươi cười rạng rỡ, cuối cùng cũng hiểu vì sao Sở Thần Hy lại cố chấp với cô như vậy. Nụ cười này quá trong trẻo, không có chút tạp chất nào, làm người ta không nhịn được muốn bảo vệ nụ cười ấy.
Người nhà họ Đinh muốn vào gặp Đinh Kiều An để trò chuyện nhưng đều bị Min ngăn lại, không ai được gặp cô, cô ấy không cho phép bất cứ điều gì ngoài ý muốn xảy ra.
Dưới tầng truyền tới tiếng còi của xe ô tô, đoàn xe hơi sang trọng bậc nhất nối đuôi nhau chạy vào biệt thự nhà họ Đinh, Sở Thần Hy mặc vest đi giày da bước ra, loé chói mắt mọi người. Đinh Y Y đứng trên tầng ôm lấy trái tim nhỏ của mình, mắt mơ màng mê đắm nhìn Sở Thần Hy nhưng giây sau nhớ ra người này là anh rể của mình, hai hàng nước mắt cô ấy bỗng tuôn rơi.
Viên Tiểu Phi thấy thế khẽ thở dài.
Sở Thần Hy nhìn thấy Đinh Kiều An mặc váy cưới, yết hầu khẽ trượt, anh vươn tay ra: “Đẹp lắm.”
Đinh Kiều An cúi đầu, đặt tay của mình vào lòng bàn tay anh, Sở Thần Hy ngồi xổm xuống, giơ tay ôm lấy cô. Mặt Đinh Kiều An đỏ lên, toàn bộ thế giới của cô lúc này chỉ có một mình anh, cô hạnh phúc vô cùng.
Nhưng trong niềm hạnh phúc đó lại có hơi chút bất an mơ hồ, hai loại cảm giác đan xen khiến cả người Đinh Kiều An thấy không tốt lắm.
Lễ thành hôn được tổ chức trên bãi cỏ xanh của biệt thự Đào Viên.
Khách tham dự mà Sở Thần Hy mời đến đều là những người có quan hệ tương đối tốt. Về phía truyền thông, nếu Viên Tiểu Phi không đưa thuốc tránh thai cho Đinh Kiều An thì anh còn có thể suy xét cho một hai đơn vị truyền thông vào phỏng vấn, thông báo quan hệ giữa tập đoàn Đinh thị và tập đoàn Sở thị, nhưng bà ta lại làm ra những chuyện như vậy nên anh chỉ có thể từ chối hết tất cả các cuộc phỏng vấn.
Đinh Kiều An nhìn thấy khách khứa ngồi đầy bàn, có người cô đã gặp qua, có người lại chưa gặp bao giờ, nhưng cũng may là không có Anna ở đây, đúng là khiến cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đinh Vạn Hải đứng bên cạnh Đinh Kiều An, thấy dáng vẻ cô mặc váy cưới, ông ta hoảng hốt giống như nhìn thấy mẹ ruột của cô, nước mắt trào trực trên khóe mi. Đinh Kiều An thấy thế, đỏ mắt xoay đầu đi.
Sau khi Đinh Vạn Hải nghẹn ngào, dắt tay Đinh Kiều An chậm rãi cùng cô đi về hướng Sở Thần Hy: “Con gái, nếu mẹ con còn sống, nhìn thấy con được gả cho người tốt, bà ấy chắc chắn sẽ mừng lắm.”
Đinh Kiều An nhẹ nhàng “vâng” một tiếng, cố hết sức đè ép cảm xúc muốn khóc của mình xuống.
“Con rể, ba giao Kiều An cho con, ba là một người ba vô dụng, sau này con phải đối xử thật tốt với con bé đấy.”
Khi Đinh Vạn Hải cầm tay cô đưa cho Sở Thần Hy, cộng thêm câu này đã khiến cô không nhịn được nữa mà bật khóc, tủi thân nhiều năm, giờ đây nút thắt ấy như được cởi bỏi cuối cùng cũng được thả ra ngoài.
Sở Thần Hy lau đi nước mắt của cô: “Được, con chắc chắn sẽ đối xử tốt với Kiều An.”
Đinh Kiều An để mặc cho anh nắm tay dắt cô đi, nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau của hai người, cảm giác bất an trong lòng càng mãnh liệt, cô vẫn luôn cảm thấy lát nữa sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Người chủ hôn đang nói cái gì cô hoàn toàn nghe không vào.
Sở Thần Hy nhéo nhéo tay cô, Đinh Kiều An mới hoàn hồn, nghe thấy chủ hôn đang hỏi cô: “Cô Đinh Kiều An, cô có đồng ý không?”
“Tôi không đồng ý.”
Mắt Đinh Kiều An mở to, cô còn chưa mở miệng thì câu “Không đồng ý” kia là từ đâu ra vậy?
Quay đầu lại, cô thấy Anna biến mất vài ngày lúc này đứng dưới cánh cửa hình vòm kết bằng hoa, đang nắm tay một đứa bé trai, đứa bé đó buông tay Anna ra, chạy đến trước mặt Sở Thần Hy, ôm chặt chân anh.
Giọng nói vang dội lại trong trẻo gọi Sở Thần Hy một tiếng “Ba.”
Một tiếng “ba” này khiến cho đầu óc Đinh Kiều An nổ tung ầm ầm, dù gương mặt đã trang điểm rồi nhưng vẫn không che được sắc mặt trắng bệch của cô. Cô nhìn Sở Thần Hy, lại nhìn Anna rồi nhìn cậu bé kia. Tay vẫn luôn được Sở Thần Hy nắm chặt đột nhiên bị anh buông lỏng ra, cô ngơ ngẩn nhìn tay mình, cảm giác như bản thân vừa bị vứt bỏ.
Vẻ mặt Sở Thần Hy khiếp sợ nhìn đứa bé, sau đó nhìn Anna, ánh mắt của bọn họ giao nhau, trong nháy mắt Đinh Kiều An cảm thấy chính mình mới là người ngoài cuộc. Ai có thể nói cho cô là đã xảy ra chuyện gì được không?