Sau khi đưa thuốc cho Đinh Kiều An, Đinh Y Y vô cùng sợ bản thân mình sẽ lỡ lời nên không nói câu nào, mặc cho Đinh Kiều An nói về chuyện trên diễn đàn của trường.
Đinh Y Y cúi đầu: “Chị, em xin lỗi.”
Đinh Kiều An tưởng cô ấy đang xin lỗi vì chuyện quỳ gối trước mặt mọi người nên nhẹ nhàng vỗ mặt Y Y: “Con bé ngốc này, sao chị lại trách em chứ, đó toàn là lời nói không căn cứ thôi mà.”
Cô nói như vậy càng khiến Đinh Y Y thấy áy náy hơn: “Chị, cũng muộn rồi, em về trước nhé.”
Đinh Kiều An nhìn thời gian, phỏng chừng giờ này Sở Thần Hy cũng về đến nhà rồi, cô cũng phải về rồi nên gật đầu: “Được, cùng đi đi.”
Cô vẫy một chiếc taxi cho Đinh Y Y rồi lại dặn cô ấy về đến nhà thì gọi điện thoại mình, Đinh Y Y gật đầu đồng ý. Đợi xe taxi chở Đinh Y Y đi rồi, Đinh Kiều An mới ôm chặt chiếc ba lô nhỏ của mình giống như báu vật, bên trong có thuốc chữa vô sinh mà Viên Tiểu Phi đưa cho cô.
Người này ấy à, đối xử với bạn hà khắc quá lâu rồi nên khi người đó cho bạn chút kẹo thì bạn cũng sẽ thấy người này vô cùng tốt. Tâm trạng của Đinh Kiều An lúc này cũng như vậy, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa, ai nhìn vào cũng sẽ thấy vui vẻ.
Lúc Sở Thần Hy lái xe tới đón Đinh Kiều An về thì thấy biểu cảm ngốc nghếch đó của cô, anh không khỏi thấy ấm áp trong lòng. Gương mặt gượng cười cả ngày của cô cuối cùng cũng tươi tắn lên rồi.
Đinh Kiều An nghe thấy tiếng còi xe, đèn xe đang chiếu thẳng vào mặt cô. Cô dùng tay che lại, nheo mắt nhìn chiếc xe đó, đến khi nhận ra là xe của Sở Thần Hy, trong lòng vô cùng vui mừng nhảy tung tăng đến trước xe.
“Trùng hợp thế.”
Sở Thần Hy mở cửa xuống xe rồi nhét Đinh Kiều An ngồi vào ghế sau. Min vẫn luôn đi theo sau cô rất tự giác ngồi vào vị trí lái xe thay cho anh.
Đinh Kiều An vui muốn chết, hoàn toàn không phát hiện ra Min xuất hiện như thế nào, cô chỉ biết cười ngây ngô thôi.
“Em đang cười gì thế?” Sở Thần Hy vừa hỏi vừa nhân lúc Kiều An không chú ý mà di chuyển chiếc ba lô nhỏ của cô sang bên cạnh mình.
Đinh Kiều An vẫn tiếp tục cười ngốc mà không phát hiện ra động tác nhỏ của anh: “Bí mật, không nói cho anh biết đâu.”
Nhớ tới chuyện trên diễn đàn của trường, cô thu lại nụ cười, nhìn anh với gương mặt vô cùng nghiêm túc: “Sở Thần Hy, anh có thể giúp em một chuyện được không?”
“Gọi hai câu “anh yêu ơi” cho anh nghe thử đi, dễ nghe thì anh sẽ suy nghĩ xem có giúp hay không.”
Tâm trạng của Đinh Kiều An rất tốt, Sở Thần Hy nói gì cũng được. Cô lấy điện thoại ra, mở tin tức tiêu cực của mình đưa cho Sở Thần Hy xem, tìm thấy tài khoản giả mạo khiến cô bị ghét đó, vô cùng phẫn nộ nói: “Anh yêu à, em không quan tâm, anh phải tìm cho bằng được là ai đang giả mạo em.”
Sở Thần Hy cầm lấy điện thoại của Đinh Kiều An, xem lướt qua một chút. Hầu hết đều là mấy chuyện bát quái nhưng phần giới thiệu của Đinh Kiều An lại toàn là tiêu cực. Anh hừ lạnh một tiếng, anh phải hack diễn đàn này mới được.
Hai người không ai nói câu nào nhưng đều nhất trí muốn hack diễn đàn này. Như này có được tính là tâm linh tương thông không nhỉ?
Lúc Min đưa hai người đến biệt thự Đào Viên, Sở Thần Hy để Đinh Kiều An xuống xe trước, cô muốn lấy cái túi nhỏ của mình nhưng lại bị anh đẩy xuống.
“Anh còn vài chuyện cần nói với Min, em xuống trước đi, đồ thì đợi chút nữa anh mang lên cho em.”
Anh đã nói như vậy rồi thì cô chỉ có thể đi lên trước thôi.
Nhìn bóng dáng của Đinh Kiều An, Sở Thần Hy đưa cái ba lô nhỏ của cô cho Min: “Tối nay đi kiểm tra xem bà ta đã đưa thứ gì, sáng sớm ngày mai nhớ cầm về.”
Min nhận lấy, do dự một lát: “Vậy Nhị gia, tên bác sĩ tối nay đã đưa giấy chứng nhận giả cho cô Đinh thì sao?”
“Bỏ đi.” Ngược lại anh muốn xem xem nhà họ Đinh đang làm trò gì. Lúc anh nhặt Đinh Kiều An trên đường về, Bạch Thương đã khám kỹ càng cơ thể của cô rồi. Bảo cô đi kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn chẳng qua là vì tò mò Viên Tiểu Phi – người đã đánh Kiều An đến sống dở chết dở - muốn làm gì thôi.
Nếu không phải hôm nay Kiều An bất thường, bỗng nhiên hỏi anh có thích trẻ con không, lại còn ôm anh khóc nức nở thì anh cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì đâu. Suy nghĩ kỹ một chút, anh vẫn nói rõ cho Min nghe.
“Chuyện này không cần phải nói cho Kiều An biết.” Đinh Kiều An không có nhiều kinh nghiệm sống. Mặc dù ban đầu bị đánh đập đến sống dở chết dở rồi đuổi ra khỏi nhà họ Đinh nhưng cũng không thể nào thấy nhà họ Đinh chết mà không cứu được. Cô quá coi trọng tình nghĩa, nếu như cô biết người em gái mà mình yêu thương nhất cũng đang lừa gạt cô, đến lúc đó anh lo rằng Kiều An sẽ không chấp nhận nổi. Những người thân còn lại cũng đều đối xử với cô như thế, lỡ như cô thất vọng về bản chất con người thì không tốt chút nào.
Anh đã từng nói sẽ bảo vệ cô thật tốt rồi, vậy nên anh nhất định sẽ bảo vệ cô thật chu toàn.
Đinh Kiều An ngó trái ngó phải, cuối cùng cũng đợi được Sở Thần Hy nhưng lại không thấy ba lô nhỏ của mình đâu. Cô thấy sốt ruột, bên trong có thuốc mà Y Y đưa cho, cô còn chưa giấu đi nữa, lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao?
“Ba lô của em đâu?”
“Không cẩn thận để quên mà Min lại lái xe đi rồi, ngày mai cô ấy sẽ đem trả lại.” Sở Thần Hy hoàn toàn không muốn nói chuyện này chút nào nên anh trực tiếp bế Đinh Kiều An lên và đi lên tầng.
“Anh làm gì thế?”
“Qua hai ngày nữa anh sẽ đưa em về nhà họ Đinh, hôm nay anh phải ăn no trước đã.” Sở Thần Hy nói xong lại bóp eo của Đinh Kiều An, không có miếng thịt nào, cô gầy quá rồi.
Đinh Kiều An hoảng hốt kêu lên, điều cô sợ nhất chính là người khác chạm vào eo của mình, nó nhột lắm. May mà Sở Thần Hy đã đứng vững rồi, nếu không Đinh Kiều An vừa động đậy một cái là hai người sẽ ngã xuống mất.
Sau khi vào phòng, anh trực tiếp ném cô lên trên giường, cả người nghiêng về phía trước.
Đinh Kiều An đã từng trải qua khúc dạo đầu này rất nhiều lần rồi nên cô hiểu rất rõ Sở Thần Hy muốn gì. Cô nhắm mắt lại, chuyển từ bị động sang chủ động.
Sở Thần Hy sững sờ, không kìm nén được niềm vui sướng khôn nguôi hiện lên trong mắt anh. Đến rồi đến rồi, Đinh Kiều An bắt đầu thấy anh ham muốn của anh rồi. Đến đi, mau ăn sạch sành sanh anh luôn đi. Lật người lại để cho Đinh Kiều An nằm bò lên người anh. Hôm nay cô là người chủ đạo, anh chỉ hưởng thụ thôi.
Đinh Kiều An nằm trên người anh, học theo động tác anh từng hôn mình, hôn một đường thẳng xuống dưới, vụng về mở cúc áo sơ mi của anh. Mở mắt ra, thấy quần áo lộn xộn trên người Sở Thần Hy, cô kinh hãi nhảy dựng lên khỏi người anh.
Trời ạ, cô đang làm cái quái gì thế? Cô che mặt mình lại, ủ rũ nói một câu: “Em đi tắm trước đã.”
Ài, ài, đã nói là thấy sắc nổi lòng tham mà? Đã nói là để anh hưởng thụ mà? Sao giờ lại xấu hổ bỏ chạy rồi? Sở Thần Hy sầu não day day thái dương của mình.
Anh thở dài một hơi, tối nay vẫn là để anh chủ động thì hơn. Anh đứng dậy, gõ cửa phòng tắm, mặt Đinh Kiều An đỏ bừng thò đầu ra ngoài, Sở Thần Hy giữ cửa rồi lách người đi vào trong.
Không lâu sau, bên trong truyền ra âm thanh kìm nén. Tối nay, hai người triền miên suốt cả đêm từ phòng tắm đến phòng ngủ.