Trong phòng VIP của bệnh viện.
Diệp Thành đang chán nản thì nhìn thấy bóng dáng một người con gái đi loạng choạng ở dưới tầng qua cửa sổ, anh ta đang cảm thấy kỳ lạ không biết tại sao Đinh Kiều An lại ở đây, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Anna vừa hát vừa đi tay không vào.
Từ khi Anna về nước, đây là lần đầu tiên Diệp Thành thấy Anna vui như vậy, nụ cười này truyền sang cả anh ta: “Chuyện gì đã khiến em vui vậy?”
Anna nghiêng đầu lấy tay gõ lên trán cười hề hề: “Vừa nãy trốn trong nhà vệ sinh, tôi đã được nghe một vở kịch hay nhất từ trước đến giờ.”
Diệp Thành thấy động tác gõ trán của cô ta, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng: “Vở kịch hay gì thế, nói cho tôi nghe với?”
Anna híp mắt lại: “Đây là bí mật đó, bí mật không thể nói ra.”
Diệp Thành chỉ cười cười, không nói thì thôi vậy, anh ta cũng không ép.
Anna vỗ vai Diệp Thành: “Cũng nhờ vào việc anh nằm viện, tôi đến đây thăm anh rồi vào đúng cái nhà vệ sinh đó, nếu không thì tôi cũng không nghe được vở kịch đó rồi.”
Khóe miệng Diệp Thành giật giật: “Em nói câu này cứ như là em mong tôi nằm viện vậy.”
“Sao có chuyện đó chứ? Tôi có phải loại người đó đâu?”
Diệp Thành hừ một tiếng không tiếp lời, khi anh ta lần nữa nhìn ra cửa sổ đã không thấy bóng dáng Đinh Kiều An đâu. Lần đầu tiên gặp mặt, cô gái này đã định cho anh ta một cái tát, còn năm lần bảy lượt giơ ngón giữa vào anh ta, cuối cùng còn vứt cho anh ta hai trăm đồng, đây là kiểu con gái gì thế.
“Vết thương của anh sao rồi?”
“Nếu như Đại Sở không ra tay nặng như vậy thì chưa chắc tôi đã phải nằm viện đâu, đúng là cái đồ tàn nhẫn.” Nghĩ đến sự độc ác của Sở Thần Hy, Diệp Thành lắc đầu, thù này không trả không xứng mặt đàn ông.
“Tại sao anh ấy phải làm vậy?” Anna cực kỳ ngạc nhiên.
Trong chốc lát Diệp Thành không biết nói sao, trả lời một cách yếu ớt: “Không có gì cả.”
Biểu cảm của Sở Thần Hy ngày hôm ấy chắc chắn là ghen
rồi, nếu như anh ta ghen thật thì có phải đã thật sự yêu Đinh Kiều An
không, nếu đúng là như vậy Anna phải làm sao đây?
Không thể nào tiếp tục như vậy được, sau khi ra viện phải
nghĩ cách giải quyết thôi.
Đinh Kiều An đi như người mất hồn trên đường, cô sờ vào bụng mình, mặc dù kỳ kinh nguyệt của cô đúng là không đều nhưng tại sao lại trở thành khó có thai được chứ?
Cô muốn gặp Sở Thần Hy nhưng lại không dám gặp anh, vậy nên cô cứ lang thang vô định. Một chiếc ô tô dừng lại, Đinh Kiều An ngồi lên xe, đầu óc cô mê man, không biết bản thân bảo lái xe đi đến nơi nào, mãi đến xe dừng lại cô mới phát hiện mình đang ở trước cửa công ty Sở Thần Hy.
Ngẩng đầu lên nhìn, tòa nhà này quá cao làm cổ cô hơi mỏi, còn đôi mắt thì bị ánh nắng mặt trời chiếu vào nên hơi chói, cô hơi chớp mắt, một giọt nước mắt tuôn ra lăn dài trên má.
Cô hoảng loạn lau nước mắt, chắc có lẽ giờ này Sở Thần Hy đang họp hoặc có thể đang làm việc chăng, cô không thể đến làm phiền anh.
“Xin hỏi cô là Đinh Kiều An có phải không ạ?”
Ai? Là ai đang gọi cô? Đinh Kiều An quay đầu lại, thấy có một người con gái đang mặc đồ công sở đi về phía mình. Cô vẫn nhớ cô gái này, trước đây cô đã từng đến đưa cơm cho Sở Thần Hy, người này là thư ký riêng của anh, hình như cô ấy tên là Min.
“Tổng giám đốc đang ở trên kia đợi cô.”
Đinh Kiều An chớp mắt, cô đâu có nói cho anh biết là mình đang ở đây, tại sao anh lại biết là cô đến.
Trên đường đi gặp Sở Thần Hy, Đinh Kiều An ghé vào nhà vệ sinh rửa sạch nước mắt, cô vỗ vào mặt mình cố gắng lộ ra một nụ cười cứng ngắc, sau đó làm một động tác cố lên, cô không thể cho anh thấy những cảm xúc tiêu cực được.
Hơn nữa cô còn là vợ của Tổng giám đốc, nếu để người khác nhìn thấy dáng vẻ như người mất hồn của cô thì người mất mặt chính là anh.