Đinh Kiều An và Anna cùng đi đến khu trung tâm thương mại còn Sở Thần Hy thì đi làm.
“Haiz, bởi vì tôi vừa mới về nước nên cũng chưa mua được thứ gì cả, mà lại không tìm được ai đi cùng nên mới phải làm phiền đến cô.”
Đinh Kiều An lắc đầu nói: “Không phiền đâu.”
Trước mặt giáo sư Tùng, Anna đã từng cứu cô một lần, theo lý cô cũng nên đi cùng cô ta.
Anna chọn quần áo rất tùy ý, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Kiều An này, tôi có một người bạn, bởi vì một số chuyện nên hai năm trước đã chia tay người yêu rồi, thế nhưng hai năm sau người bạn kia của tôi trở về, bên cạnh người yêu của cô ấy đã có người phụ nữ khác. Cô nói xem, hiện tại trong hai cô ấy thì người nào là kẻ thứ ba đây?”
Nghe thấy câu hỏi ẩn chứa hàm ý này, Đinh Kiều An cố gắng giữ vững sự bình tĩnh của mình: “Nếu hai năm trước đã chia tay rồi thì cần gì phải đánh mất sĩ diện, quay đầu gặm lại cỏ cũ nữa?”
Anna cười cười, đưa bộ váy đang cầm trong tay cho nhân viên bán hàng: “Nhưng lúc trước, khi người bạn của tôi rời đi, hai người họ cũng không hề cắt đứt quan hệ, cái này cũng không phải là quay đầu gặm lại cỏ cũ mà là trở về để đoạt lại thứ thuộc về mình.”
Nói vậy là muốn tuyên chiến với cô sao? Lời cũng đã nói ra, Đinh Kiều An giống như thở phào một hơi, đến đây có mục đích rõ ràng vẫn tốt hơn với việc che giấu mục đích của mình.
“Nếu hai năm này đều không quan tâm hỏi han thì sao người kia có thể vẫn là người yêu của bạn cô được nữa? Thời gian hai năm cũng đủ khiến mọi thứ trở thành cảnh còn người mất đấy.”
Động tác chọn quần áo của Anna dừng lại, từ từ quay đầu nhìn về phía Đinh Kiều An: “Kiều An, cô rất mạnh mẽ đó.”
Đinh Kiều An không trả lời, không phải là cô mạnh mẽ mà cô chỉ muốn bảo vệ hạnh phúc của mình mà thôi. Dù sao thì cô và Sở Thần Hy quen nhau chưa đến một tuần đã lập tức kết hôn, mà cuộc hôn nhân này lại chứa đựng rất nhiều nhân tố không xác định.
Anna nhún vai: “Không nói đến chủ đề không vui này nữa, lại nói, tôi đã quen Thần Hy rất lâu rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy chiều chuộng một người như thế đấy.”
Trong giọng nói mang theo chút hâm mộ, lại có cả một chút ghen tị.
Đinh Kiều An cười vô cùng ngọt ngào, hơi đắc ý nói: “Tôi rất yêu anh ấy, anh ấy chiều tôi cũng là chuyện nên làm mà.”
Nụ cười trên mặt Anna nhạt dần: “Ừm, nhưng cô có chắc chắn là anh ấy yêu cô không? Kiều An à, loại sinh vật tên là đàn ông này, cho dù không có tình cảm với phụ nữ, thì vẫn có thể coi như không có việc gì mà lên giường với người ta.”
Trong lòng Đinh Kiều An nhói lên, Anna nói rất đúng, đêm đầu tiên của cô và Sở Thần Hy, hai người cũng chỉ là người xa lạ.
Cô tỏ vẻ không thèm quan tâm, giọng điệu mang theo vẻ đùa giỡn nói: “Cô Anna, tôi có thể coi câu nói của cô là muốn tìm cách chia rẽ chúng tôi không?”
Anna cười phá lên: “Ha ha, sao lại thế được chứ.”
Ừ, không phải thì tốt.
Hai người nhìn nhau cười, quay ra tiếp tục chọn quần áo như chưa có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng còn trao đổi với nhau một vài ý kiến. Lúc này, cuối cùng Đinh Kiều An cũng hiểu được câu nói, lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển.
Anna chọn hơn mười bộ quần áo, lúc thanh toán tiền, cô ta cũng không thèm chớp một cái. Đinh Kiều An đang muốn cảm thán Anna đúng là một nữ cường nhân thì lại liếc thấy cái tên mà cô ta ký tên vào hóa đơn thanh toán không phải là Anna, cũng không phải là An Nhiên mà là Sở Thần Hy.
Cảm nhận được ánh mắt của Đinh Kiều An, Anna cầm lấy chiếc thẻ vàng trong tay: “Thật ngại quá, mấy năm nay tôi đã quen dùng chiếc thẻ này rồi.”
Mấy năm nay?
Nhìn xem, cái gọi là khoe khoang trắng trợn là như thế nào, đây chính là ví dụ này.
“Chắc cô sẽ không ghen đấy chứ? Hay là Thần Hy vẫn chưa đưa thẻ vàng cho cô?”
Nhìn xem, cái gọi là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước là gì chứ, chính là đây nữa này. Rõ ràng rất ấm ức, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại giả bộ rất hào phóng.
“Tôi không ghen đâu, Sở Thần Hy đã là người của tôi rồi, đồ của anh ấy cũng chính là đồ của tôi.”
Trong lời nói của Đinh Kiều An và Anna đều có ý khiêu khích đối phương, hai người ai cũng không chiếm ưu thế.