Vợ Yêu Mau Vào Rọ Đi

Chương 40: Anh đã nói những gì rồi?




Khi Sở Thần Hy trở về trên người toàn mùi rượu, mà lúc đó Đinh Kiều An vẫn chưa ngủ sâu nên bị tiếng mở cửa đánh thức.

Mở chiếc đèn đầu giường lên, còn chưa nhìn rõ là bóng ai đã bị người đó đổ vào người, Đinh Kiều An bị ép chặt, toàn bộ mùi rượu trên người anh xộc thẳng vào mũi.

“Sở Thần Hy.” Cô đẩy anh nhưng chẳng nhúc nhích chút nào, ngược lại anh càng ôm chặt hơn, kiểu lực mạnh dụi vào xương đó khiến cho Đinh Kiều An hơi đau.

Sở Thần Hy cọ cọ lên ngực cô, dáng vẻ giống như đứa trẻ đang xin kẹo với người lớn vậy, giọng điệu mềm mại: “Anh rất nhớ em.”

Đinh Kiều An ôm lấy Sở Thần Hy: “Em cũng rất nhớ anh, ngoan nào.”

“Em không nhớ anh chút nào, nếu không thì đã chẳng đi lâu như vậy.”

Cánh tay ôm lấy anh của cô chợt cứng đờ, ánh mắt có chút chua xót khổ sở chớp chớp: “Em không đi đâu, em ở đây mà.”

Đột nhiên Sở Thần Hy từ ngực cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời, giống như vốn dĩ không hề say rượu, chắc không phải tỉnh rượu rồi đấy chứ?

Ngay vào lúc này, anh đột nhiên cười ngây ngốc, phát hiện quan trọng này khiến cho Đinh Kiều An phải rất lâu mới định thần lại. Cô đưa tay nâng khuôn mặt anh, đây là lần đầu tiên cô quan sát khuôn mặt anh ở khoảng cách gần thế này.

Bàn tay cô lướt qua chân mày, đôi mắt, chiếc mũi thẳng của anh, da anh cũng đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, lông mi cũng rất dài. Khi đang chạm đến khóe môi, anh liền nắm lấy tay cô, ôm lấy vòng eo thon thả, môi chạm vào môi.

Đinh Kiều An không hề phản kháng, thử đáp lại, chỉ là ở trước mặt Sở Thần Hy cô mãi mãi chỉ ở thế bị động.

Đúng lúc động tình, Sở Thần Hy gọi rõ ràng bên tai cô: “An Nhiên.”

Nước mắt Đinh Kiều An không ngừng rơi trên má, cô không còn cách nào tiếp tục lừa dối bản thân nữa, trong lòng Sở Thần Hy đã có người rồi.

Sở Thần Hy không biết là do men rượu hay do đã xem cô như một người khác mà đêm nay giày vò Đinh Kiều An đến thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh lại, anh đã ăn mặc chỉnh tề, biểu cảm trên khuôn mặt có chút kỳ lạ, thấy cô tỉnh động tác thắt cà vạt của anh hơi khựng lại: “Anh làm ồn đến em sao?”

Đinh Kiều An lắc đầu, cứ như thế nhìn anh.

Sở Thần Hy cảm thấy ánh mắt đó nóng như thiêu đốt, cả người không thoải mái, khó chịu quay đầu: “Đêm qua uống say, anh không nói gì chứ.”

Đinh Kiều An nhớ đến chuyện đêm qua, chống thắt lưng mỏi nhừ của mình ngồi dậy, mặt nghiêm túc nhìn Sở Thần Hy, nhìn đến nỗi trong lòng anh nổi cả lông tơ, có chút chột dạ.

“Anh thật sự đã nói gì rồi?”

Đinh Kiều An gật đầu.

Ngay lập tức mặt Sở Thần Hy như ăn phải ruồi, căng thẳng hỏi: “Anh đã nói gì?”

“Anh nói, anh muốn ly hôn với em.”

Vừa dứt lời, cô đột nhiên bị ôm lấy, mùi rượu trên người anh đã không còn, chỉ có mùi hương vừa mới tắm rửa xong.

“Đừng nói bậy, anh không thể nào nói ra lời này.”

Đinh Kiều An xoa mũi, nắm chặt áo vest của anh, nhắm mắt: “Sở Thần Hy, hình như em đã yêu anh rồi.”

Nếu như không yêu thì sẽ không đau lòng.

Sở Thần Hy đột nhiên đẩy cô ra, Đinh Kiều An hơi khó chấp nhận, không ngờ anh lại ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô, nhéo mũi cô: “Em là vợ của anh, em không yêu anh thì yêu ai?”

Đinh Kiều An ngượng ngùng trừng mắt nhìn anh, quay người nằm xuống giường, lầm bầm: “Cuồng tự luyến.”

Phía sau truyền đến cảm xúc ấm áp, sau đó nghe thấy Sở Thần Hy nói lời bảo đảm: “Cuồng tự luyến là em đó, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào nhưng biểu cảm trên mặt lại ghét bỏ: “Anh mau đi làm đi, buổi chiều em mới có tiết, em muốn ngủ cả buổi sáng.”

“Vậy anh đi đây, buổi tối sẽ về ăn cơm với em.”

“Vâng.”