“Nhị gia, cậu thật biết nói đùa. Chúng ta không phải người một nhà, vậy chẳng lẽ lại là người hai nhà hả?”
Viên Tiểu Phi nói, sau đó bà ta rót cho Sở Thần Hy một ly rượu, hai tay cầm lấy đưa lên giữa không trung chờ anh đưa tay ra nhận.
Sở Thần Hy không thèm nhìn ly rượu mà bà ta đưa đến, anh quay đầu nhìn Đinh Kiều An: “Bà ta nói, chúng ta là người một nhà?”
Hai mắt của Đinh Kiều An trừng lớn, tại sao anh lại lôi cô vào chuyện này chứ? Để cô đóng vai người con gái an tĩnh ngồi chỗ này không được sao?
Ánh mắt của Đinh Vạn Hải và Viên Tiểu Phi đều nhìn sang phía cô, ý tứ trong ánh mắt đó rất rõ ràng, cô dám nói chúng ta không phải người một nhà thử xem. Khóe môi của Đinh Kiều An nhếch lên để lộ một nụ cười châm biếm.
“Nhị gia, anh nói chúng ta là người một nhà thì sẽ là người một nhà, anh nói không phải thì sẽ không phải.”
Sở Thần Hy hài lòng nở nụ cười, ở dưới gầm bàn, anh cầm lấy bàn tay của cô, giữ thật chặt trong tay mình, dường như anh muốn nói cho cô biết, có anh làm chỗ dựa cho em.
“Tổng giám đốc Đinh, có lẽ hôm nay ông đến tìm tôi không phải chỉ vì chuyện kết hôn của tôi và Kiều An đâu nhỉ. Ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra là được.”
Giọng điệu anh rất thoải mái. Viên Tiểu Phi biết rõ Sở Thần Hy sẽ không nhận ly rượu của bà ta, vì vậy bà ta lập tức thu tay lại, yên lặng ngồi ở một bên.
Đinh Vạn Hải nghe thấy Sở Thần Hy gọi mình là Tổng giám đốc Đinh thì sắc mặt ông ta có vẻ không được vui: “Cũng không có chuyện gì cả, chúng tôi chỉ muốn Kiều An về nhà ở mấy ngày thôi.”
Ngón tay của Đinh Kiều An siết chặt lại, cô nhìn Đinh Vạn Hải với ánh mắt khó hiểu. Hiện tại không phải là lúc ông ta nên yêu cầu rót vốn đầu tư vào tập đoàn Đinh thị sao? Trong tình huống này tại sao ông ta lại muốn cô về nhà ở?
“Về nhà ở mấy ngày cũng không có vấn đề gì.”
Trong lòng Đinh Kiều An căng thẳng, cô quay đầu nhìn Sở Thần Hy, hai mắt trừng lớn mang theo vẻ không thể tin được.
Dường như Sở Thần Hy hiểu rõ tâm trạng bất an của cô, ở dưới bàn ăn, anh vẫn luôn cầm lấy tay cô vỗ về an ủi: “Thế nhưng Kiều An sẽ lấy thân phận gì để trở về?”
Đinh Vạn Hải nhíu mày, buột miệng nói: “Tất nhiên là thân phận con gái rồi.”
“Con gái? Sao tôi lại nhớ rằng con gái của Tổng giám đốc Đinh chỉ có mỗi cô Đinh đây thôi nhỉ.” Sở Thần Hy dứt lời, ánh mắt anh lập tức nhìn sang phía Đinh Y Y ngồi một bên vẫn không hề lên tiếng.
Những năm này, chỉ có Đinh Y Y được thừa nhận trước công chúng và được truyền thông biết đến, còn Đinh Kiều An thì không.
“Đó không phải là do Kiều An thích yên tĩnh sao.”
“Tổng giám đốc Đinh, cứ cho là như vậy đi, thế còn chuyện này là như thế nào?”
Sở Thần Hy nói xong thì lấy ra một tờ giấy. Viên Tiểu Phi vừa nhìn thấy tờ giấy này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, bà ta muốn đưa tay ra đoạt lấy nhưng lại không nhanh tay bằng Đinh Vạn Hải.
Càng đọc, sắc mặt của ông ta càng trở nên âm trầm. Tờ giấy này chính là tờ giấy tuyên bố cắt đứt mọi quan hệ giữa Đinh Kiều An và nhà họ Đinh, nó được viết khi Viên Tiểu Phi đuổi Đinh Kiều An đi. Sau khi xem xong, Đinh Vạn Hải không nói lời nào, lập tức xé tan tờ giấy đó.
Sở Thần Hy cũng không quan tâm: “Bản gốc vẫn nằm ở chỗ tôi, Tổng giám đốc Đinh muốn xé bao nhiêu thì cứ việc. Lúc Kiều An bị đuổi ra khỏi nhà, trên người cô ấy có rất nhiều vết thương, tôi còn chưa tìm ông tính sổ đâu, bây giờ ông lấy tư cách gì mà yêu cầu cô ấy về nhà?”
Cô đã để cho anh quyết định tất cả mọi chuyện, vậy thì anh sẽ bảo vệ cô đến cùng.
“Chuyện này, chuyện này...”
Đinh Vạn Hải rối rắm, trong lúc giây lát ông ta không biết nên làm thế nào mới phải, quay sang nhìn Viên Tiểu Phi đang ngồi một bên, lập tức cho bà ta một cái tát.
Đinh Kiều An tặc lưỡi. Trời ạ, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Viên Tiểu Phi bị đánh. Lần đầu tiên là do bà nội đánh, cô nhìn mà cảm thấy sảng khoái cả người. Thế nhưng lần này cô lại cảm thấy hơi bất an.
Đinh Vạn Hải đánh xong, sự kiêu ngạo trên mặt cũng lập tức biến mất, ông ta lại trở về làm một Đinh Vạn Hải thấp hèn, trốn tránh hết mọi trách nhiệm: “Nhị gia, tôi không hề có ý nghĩ này, tất cả mọi chuyện đều là do bà ta tự quyết định, Kiều An vẫn là đứa con gái mà tôi yêu thương nhất.”
Sở Thần Hy đưa tay ra hiệu cho ông ta dừng lại: “Đủ rồi, Tổng giám đốc Đinh à, chuyện gia đình của ông tôi không có hứng thú muốn nghe. Khi nào Kiều An đồng ý tha thứ cho mấy người thì khi đó chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện.”
Nói xong, anh dứt khoát kéo Đinh Kiều An đứng dậy đi ra ngoài, cách xa xa vẫn còn nghe thấy tiếng cãi nhau của Đinh Vạn Hải và Viên Tiểu Phi.