Vợ Yêu Mau Vào Rọ Đi

Chương 32: Ăn anh




Trong văn phòng, Đinh Kiều An đang cúi đầu cặm cụi sắp xếp lại các tài liệu.

Đây là hậu quả của việc không ngủ cả một đêm, sau đó còn ngủ gật trong lớp học, cuối cùng hậu quả chính là bị kéo tới nơi này làm cu li thế này đây.

“Đinh Kiều An, đã nửa năm trời rồi em không tới trường học, ở nhà có học hành gì không?”

Đinh Kiều An lập tức dừng tay lại rồi gật đầu lia lịa: “Thưa giáo sư Tùng, em có ôn tập ạ.”

Giáo sư Tùng đẩy kính trên sống mũi rồi gật đầu: “Nếu vậy thì tốt, vậy tuần sau tôi sẽ sắp xếp cho em một kỳ thi riêng. ”

Đinh Kiều An bình thản gật gật đầu: “Giáo sư, em đã sắp xếp xong xuôi rồi, em có thể về được chưa ạ?”

“Được, tôi cũng tan làm đây, hay là chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi.”

Đinh Kiều An vừa định nói lời từ chối nhưng lại nhớ tới chuyện năm ngoái có một đàn chị bởi vì đắc tội với giáo sư Tùng nên cuối cùng dẫn đến việc điểm số không đạt yêu cầu, do dự hết lần này đến lần khác nhưng rốt cuộc vẫn nên đồng ý thì hơn.

“Như vậy đi thưa giáo sư, bữa cơm này để em mời cho ạ.” Nhân tiện lấy lòng người ta luôn.

Mới vừa nói xong, Đinh Kiều An liếc mắt nhìn thấy bàn tay đang đặt trên vai mình, cô cũng không có dấu hiệu né tránh mà cầm túi xách của mình lên rồi lễ phép cười cười, dẫn đầu đi ra khỏi văn phòng.

Trên đường đi, bởi vì tan học lâu rồi cho nên không còn nhìn thấy nhiều sinh viên nữa.

“Đinh Kiều An, tôi biết có một nhà hàng đồ Tây, ở đó có món gan vịt ăn rất ngon.”

Giáo sư Tùng nói xong, bàn tay heo muối kia lại hướng về phía bả vai cô. Đinh Kiều An thấy thế, khom lưng ngồi xổm xuống, giả vờ buộc lại dây giày của mình.

Sau khi đứng dậy, cô kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút sau đó làm thành một tư thế mời và nói: “Giáo sư, thầy dẫn đường đi ạ.”

Trên mặt giáo sư Tùng lộ rõ vẻ không vui, Đinh Kiều An cũng im lặng không lên tiếng. Cô đang không vui cho nên tốt nhất là đừng chọc vào cô.

Dọc theo đường đi, miệng của vị giáo sư bên cạnh chưa hề dừng lại, đơn giản chỉ là nói mình mua xe gì, mua nhà gì ở khu vực nào. Đinh Kiều An cũng chẳng buồn để ý, thỉnh thoảng gật gật đầu tỏ vẻ lễ phép.

Tuy nhiên, dường như cô thấy giáo sư Tùng có quá nhiều chuyện để nói, bàn tay như heo muối kia thỉnh thoảng lại làm ra vẻ như không cẩn thận đụng phải chỗ này của mình, chạm vào chỗ kia của mình, cho nên Đinh Kiều An nổi giận rồi.

“Giáo sư Tùng, bạn trai em mới mua một chiếc Lamborghini kiểu dáng mới nhất, thầy nghĩ sao về chiếc Lamborghini này?”

Cô thuận tay chỉ vào một chiếc xe thể thao đang đậu cách đó không xa.

Khóe mắt giáo sư Tùng co giật một hồi, từ vẻ mặt khó xử cuối cùng là đến vẻ khinh bỉ: “Xời, thế thì có sao nào? Cũng chỉ là thứ đồ trông đẹp mã mà thôi. Vả lại, người trẻ tuổi mua loại xe này đều là dùng tiền của ba mẹ để mua, bây giờ giới trẻ ngay cả một chút sức sáng tạo cũng không có.”

Đủ rồi, Đinh Kiều An nở ra một nụ cười cười nhạo báng: “Giáo sư Tùng không phải là người trẻ tuổi sao? ”

Nhiều lắm cũng chỉ tầm ba mươi tuổi là cùng.

“Tôi với bọn họ không giống nhau được.”

Đinh Kiều An gật gật đầu, sau đó nói năng không chút kiêng kị: “Đúng là không giống nhau, em nghe đồn thầy được được một người phụ nữ giàu có bao nuôi cho nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay.”

Trong nháy mắt, giáo sư Tùng thẹn quá hóa giận, khinh thường Đinh Kiều An: “Đừng tưởng rằng tôi không biết chuyện của em, rõ ràng là tuổi vẫn còn nhỏ mà đã được người ta bao nuôi, cho nên ngày nào cũng có xe đưa người đón. Em ra một cái giá đi, sau đó ngủ với tôi một đêm là được rồi, nếu như tâm trạng tôi tốt nói không chừng sẽ cho em miễn thi cũng nên.”

Đinh Kiều An cười lạnh, lấy ra một xấp tiền từ trong túi ném thẳng lên mặt giáo sư Tùng và nói: “Thứ mà bà đây không thiếu nhất chính là tiền đó.”

Cô vẫn còn muốn lấy tiền ra lần nữa nhưng lại không tìm được tiền trong túi, bỗng nhiên bên cạnh có một xấp tiền được đưa tới cho cô. Đinh Kiều An liền nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn, nhưng khi vừa định ném ra ngoài thì lại phát hiện có gì đó không đúng. Cô quay đầu lại lập tức nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của Sở Thần Hy.

Đinh Kiều An há miệng ngạc nhiên nhưng lại bị anh ôm chặt vào lồng ngực ấm áp. Rõ ràng mới chỉ có một ngày không gặp thôi mà cảm giác như đã lâu lắm rồi vậy.

Sở Thần Hy lạnh lùng nhìn giáo sư Tùng, ánh mắt như thể muốn giết chết mọi thứ, anh còn chưa kịp nói gì thì giáo sư Tùng đã cong đuôi chạy trối chết.

“Sao anh lại ở đây?” Đinh Kiều An buồn bực lẩm bẩm trên ngực anh, giống như đang tham lam ngửi mùi hương thơm dịu trên người anh vậy.

“Tài xế nói là giờ tan học của em đã qua từ lâu rồi mà vẫn không thấy em ra, vì thế đích thân anh đây đã đến đón em đó, có cảm động không nào?”

Đinh Kiều An ngước đầu lên từ trong lòng anh, cười tủm tỉm đáp lời: “Em cảm động lắm, thật sự rất cảm động đó.”

Sở Thần Hy cọ cọ vào mũi cô, hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”

“Ăn anh.”