Vợ Yêu Mau Vào Rọ Đi

Chương 12: Kết hôn với tôi




Một mình xông vào công ty của Vưu Ngôn, người này bụng dạ nham hiểm, chơi đùa bỡn cợt các thiếu nữ nhiều vô số kể, đây cũng là lý do vì sao ông ta lại thiên vị hai chị em nhà họ Đinh hơn.

Tưởng tượng thì tốt đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc.

Toàn thân Sở Thần Hy tràn đầy vẻ tàn bạo ngồi ngay trước mặt Đinh Kiều An, ngón tay không nhẹ không nặng gõ lên mặt bàn hỏi: “Nói nghe xem nào, chuyện này là như thế nào?”

Người phụ nữ mà sáng sớm nay anh đã tự mình đưa đi học ấy thế mà đột nhiên lại xuất hiện ở Cục Công an, nếu như không phải lúc tan học tài xế không đón được cô, chắc có lẽ anh vẫn không biết cô đã ở lại chỗ này cả một ngày.

Đinh Kiều An yếu đuối nhìn Sở Thần Hy một cái, rụt đầu lại, nhỏ giọng thì thầm một cách sợ hãi: “Làm sao mà tôi biết được ông già đó lại khỏe đến vậy.”

Hủy hoại đi những thứ quan trọng nhất của ông ta, sau đó giải cứu Đinh Y Y ra khỏi tên gian tặc, nhưng ai biết được ông già kia nham hiểm xảo trá, cô còn chưa có cơ hội để ra tay thì đã bị ông ta quét sạch. Đinh Kiều An thực sự khinh thường đến mức muốn bổ một tiếng.

Sở Thần Hy vừa nôn nóng vừa tức giận, anh đã nhiều lần cảnh báo bản thân mình không được phép tức giận vì dù sao đối phương cũng chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ thôi.

Anh mở to mắt ra, lạnh lùng mở miệng: “Có phải nếu như tôi không tới đây thì em định ngồi ì ở đây mãi phải không?”

Đinh Kiều An hơi sững sờ, sau đó gật đầu lia lịa trả lời: “Tôi lại không có thông tin liên lạc của anh thì tìm anh bằng cách nào?”

Sở Thần Hy cắn chặt răng, cố gắng kìm nén cơn xúc động muốn bóp chết Đinh Kiều An, không có thông tin liên lạc thì cứ trực tiếp nói tên tuổi của anh ra là sẽ có người tới cửa thông báo. Phải nhẫn nhịn, nhịn xuống, đối phương chỉ là một đứa trẻ có đầu óc hơi ngốc nghếch thôi.

Vẻ mặt của anh lạnh lùng, đứng lên nói: “Về nhà.”

Đó là một tiếng về nhà tràn ngập sự tức giận, Đinh Kiều An rụt đầu lại, rõ ràng là cô không hề làm sai gì cả nhưng vì cớ gì lại làm ra vẻ giống như đã làm sai vậy không biết.

Sở Thần Hy bước đi rất nhanh, Đinh Kiều An khập khiễng đuổi theo ở phía sau một cách đầy khó khăn và thế là Cục Công an đã xuất hiện một hình ảnh như thế này.

Một người đàn ông khôi ngô tuấn tú với vẻ mặt tràn đầy tức giận đi ở đằng trước, theo phía sau lại là một cô gái vô cùng đáng thương, dù có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng thấy bắt mắt. Đây chính là thanh xuân chứ còn gì.

“Làm sao mà em đi chậm thế hả?”

Không thể nhịn thêm được nữa cho nên Sở Thần Hy đành quay đầu lại, thế là lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhó của Đinh Kiều An, tư thế đi đứng dường như…?

“Chân của em bị làm sao thế?” Lời này vừa nói ra, Sở Thần Hy lại không cẩn thận phát hiện vết thương trên tay Đinh Kiều An, đó không phải là vết thương do roi, anh chỉ liên tục hỏi: “Chỗ này là lại có chuyện gì đây?”

Chỉ mới không đến một ngày thôi mà lại xuất hiện ở trước mắt anh với một thân hình đầy rẫy những vết thương, có phải là anh đã quá xem nhẹ trình độ tổn thương của cô chủ này hay không đây?

Đinh Kiều An không nói lời nào mà chỉ cúi đầu, cô thật sự không thể nói là vì để tránh né tay háo sắc nên sau đó có chút không cẩn thận, đã đẩy đến phía trên ngăn tủ, cũng may là Vưu Ngôn yêu thích đồ cổ nên trong văn phòng đều là đồ cổ, chính cú va chạm kia của cô đã làm cho những bình hoa cổ trên ngăn tủ đều rơi hết xuống vỡ vụn trên mặt đất.

Tay của cô cũng bị những mảnh vỡ của những bình hoa kia làm bị thương, sau khi biết được điểm yếu của Vưu Ngôn, cô vui mừng quá đỗi nên cứ thế đập phá trong văn phòng. Sau đó, không ngờ lại phải đến Cục Công an.

Đinh Kiều An thở dài một hơi, cúi đầu xuống, trông giống y như một đứa trẻ làm chuyện gì sai lôi kéo ống tay áo của Sở Thần Hy.

“Anh đã phải bồi thường hết bao nhiêu tiền?” Không biết bán cô đi đã đủ để trả hay chưa nữa.

Sở Thần Hy nhướng mày lên đáp lời: “Không nhiều lắm không nhiều lắm, chừng này thôi.”

Đinh Kiều An ngẩng đầu lên nhìn thấy anh đưa năm ngón tay ra thế là thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Năm vạn à.”

“Không phải, là năm trăm vạn.”

Ngay khi Đinh Kiều An nghe thấy con số này, cô tức khắc đưa tay lên day trán, gào khóc tiêu rồi, bán cả cô đi cũng không đền nổi.

Biết được Đinh Kiều An đang khiếp sợ, Sở Thần Hy nhếch miệng cười nhạt: “Sao thế? Cô Đinh muốn quỵt nợ hay sao?”

Có thể nói không được không?

“Thật ra thì có một cách như thế này, sau này nếu như em muốn tiêu tiền thì vẫn có thể tiêu xài thoải mái, lại còn có thể cứu vớt nguy cơ của tập đoàn Đinh thị, ngoài ra còn có thể cứu được Đinh Y Y ra nữa.” Con sói xám lớn đang từng bước từng bước nói chuyện với con thỏ trắng nhỏ.

Hai mắt Đinh Kiều An sáng rực lên giống y như một đứa bé tò mò hỏi: “Cách gì cơ?”