Đinh Kiều An vẫy một chiếc xe taxi, nói địa chỉ.
Đến biệt thự Đào Viên, cô xuống taxi và trả số tiền ít ỏi còn lại.
Nhìn cánh cửa chạm khắc, cô do dự rất lâu, chân trần chạy ở trên đường mấy lần qua lại, nhưng cô lại không có dũng khí ấn chuông cửa.
Đúng lúc bảo vệ nhìn thấy có người lén lén lút lút đi lại ở cửa thì ra mở cửa, mới phát hiện là Đinh Kiều An ở đây chừng mấy ngày.
Cửa bỗng nhiên mở ra từ bên trong, Đinh Kiều An nhanh chóng lui về sau hai bước. Lúc cô nhìn thấy bảo vệ, cô thở phào nhẹ nhõm, cô sợ gặp Sở Thần Hy, sợ anh lại bỗng nhiên nổi thú tính.
“Nhị gia chưa trở về.”
Nghe bảo vệ nói như vậy, Đinh Kiều An hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ đồ trên người mình: “Tôi thay những thứ này rồi sẽ đi.”
Chẳng qua là khi cô chân trước đi vào, Sở Thần Hy chân sau đã trở về. Anh biết Đinh Kiều An trở về nơi này, tâm trạng của anh rất tốt.
Trong phòng khách, đám người hầu đều rất thức thời mà cho để lại một không gian hai người.
Đinh Kiều An còn chưa kịp thay quần áo đã bị Sở Thần Hy bắt gặp, thấy anh không bày tỏ cái gì, cô cũng cố gắng bình tĩnh, ném chuyện thiếu chút nữa thất thân hôm nay ra sau não.
Hôm nay Sở Thần Hy phá lệ có tâm trạng: “A! Đã nghĩ thông suốt nhanh như vậy à?”
Nghĩ thông suốt cái mẹ gì: “Tôi nghĩ thông suốt tôi sẽ vào nhà vệ sinh.”
Sở Thần Hy đen mặt, anh không nói chuyện này có được không, Đinh Kiều An cúi đầu, vừa tháo đồ trên cổ xuống, vừa nói: “Anh Sở, lần này tôi trở về là trả đồ lại cho anh.”
Tháo toàn bộ những vật vô dụng kia xuống, Đinh Kiều An có cảm giác đầu của mình cũng hơi buông lỏng một chút. Cô xoay người, đi lên tầng, muốn thay quần áo ra, nhưng bất ngờ phát hiện ra, trời, hai bộ quần áo cô thật vất vả mang ra ngoài đâu rồi?
Không có quần áo, cô thay bộ lễ trên người phục thế nào?
Ngay lúc cô không biết làm sao, Sở Thần Hy bỗng nhiên xuất hiện ở cửa phòng, khoanh hai tay ở trước ngực, ra vẻ ông đây bố thí cho cô mà nhìn Đinh Kiều An.
“Trong tủ quần áo có rất nhiều quần áo, em không cần làm khó mình như vậy.”
Đinh Kiều An ngồi chồm hổm dưới đất, hai tay làm động tác vẽ vòng tròn trên đất: “Tôi chỉ muốn mặc đồ của tôi.”
Ai biết mặc quần áo của anh, anh có muốn cô hầu qua đêm không? Bị thủ đoạn này lừa một lần còn bị mắc lừa lần thứ hai?
“Em không cần phòng bị tôi như vậy, tôi không tốt như thế nào cũng sẽ không ăn quàng.” Nói láo, nói ra dễ như trở bàn tay, vẻ mặt còn không nhìn ra một chút dấu vết nói láo.
Anh ho khan một tiếng, lại tiếp tục nói: “Hôm nay làm ra chuyện như vậy đối với em, là do tôi xúc động.”
Đinh Kiều An ồ một tiếng, cúi đầu, mặt mày hớn hở lên, cô rất dễ nói chuyện, chỉ cần người ta nói xin lỗi, thì cần gì phải nghĩ người ta xấu như vậy sao?
“Anh Sở, anh thật là một người tốt.”
Anh bị phát thẻ người tốt à?
“Vậy em còn đi không?”
Đinh Kiều An nhìn Sở Thần Hy với ánh mắt lấp lánh: “Anh Sở muốn tôi đi thì tôi đi, muốn tôi ở lại thì tôi ở lại.”
Sự thay đổi này làm cho khóe miệng Sở Thần Hy giật một cái: “Nhìn em đáng thương như vậy, em ở lại đi.”
Đinh Kiều An cười, mắt cũng híp lại, cô đi tới cửa, đẩy Sở Thần Hy ra: “Anh Sở, tôi muốn thay quần áo, phi lễ chớ nhìn.”
Vừa đóng cửa, nụ cười trên mặt Đinh Kiều An biến mất. Cô mỏi mệt mà dựa ở trên cửa, trên mặt tràn đầy đều vẻ xoắn xuýt.