Ngoài cửa phòng sinh...
"Oe... oe...oe..." Tiếng trẻ nhỏ từ trong phòng sinh truyền ra.
"Sinh rồi... sinh rồi... cảm tạ trời đất... cảm tạ ông bà tổ tiên phù hộ..." Bà Điển hai tay chắp lại liên tục cảm tạ, hốc mắt nước mắt trực trào ra.
Phịch... Lê Gia Hào ở một bên ngồi bệt xuống sàn, hai mắt đỏ lên...
Cạch... Cửa phòng mở ra y tá ôm theo em bé ra ngoài. Lê Gia Hào vội vàng lao đến, cũng không có đưa tay ôm lấy đứa nhỏ ngay mà hỏi.
"Bác sĩ... vợ tôi thế nào rồi?"
"Vợ anh... Sản phụ vừa sinh xong sức khỏe còn hơi yếu, nhưng đã qua ải, mẹ tròn con vuông rồi. Cả hai mẹ con đều rất tốt..."
"Vậy bây giờ tôi vào với cô ấy được chứ?
"Được..."
Bác sĩ vừa dứt lời Lê Gia Hào đã như một cơn gió mà lao vào bên trong. Bác sĩ ngơ ngẩn một chút lại khẽ cười nhẹ một tiếng. Đây là lần đầu tiên bà gặp một người đàn ông mà khi thấy con mình không hỏi giới tính, chỉ hỏi sức khỏe hai mẹ con, ngay cả con cũng chưa bế đã lao vào với vợ như thế này. Nhìn biểu hiện này của anh đã đủ để thấy anh rất yêu vợ mình.
"Oe... oe... oe..." Đứa nhỉ trong tã dường như biết mình đã bị ba ghét bỏ hay sao mà khóc rất lớn.
Bà Điển đi tới ôm lấy đứa nhỏ, mỉm cười. "Chào cháu... chào mừng cháu đến với nhà ta..."
"Bác sĩ ơi... em cháu là trai hay gái vậy ạ?" Tin Tin biết hiện tại mình chưa thể tranh tới ôm em được, chỉ đành quay sang hỏi bác sĩ.
"Là một em trai..." Bác sĩ nhìn Tin Tin cười, xoa đầu cậu nhóc.
"Vậy ạ... không phải là em gái sao ạ?" Tin Tin có chút mất mát a... Cậu nhóc là muốn em gái nha...
"Con không có thích em trai sao?" Bác sĩ nhìn Tin Tin hỏi.
"Không phải không thích... mà là... con vẫn là muốn có em gái hơn..."
Trong phòng sinh Lê Gia Hào cầm tay Trần Thanh Trúc, lại hôn lên môi cô một cái.
"Cảm ơn em... vợ à... em vất vả rồi..."
Trần Thanh Trúc là sinh thường, lại bị rạch tầng sinh môn lên rất khó chịu. Mỗi lần đi vệ sinh là cả một quá trình gian khổ đến phát khóc.
Cô lại bị đau dềnh dạ con, thống khổ vô cùng... trên bụng lúc nào cũng là một tầng túi chườm ấm...
Lê Gia Hào nhìn vợ bị dày vò như vậy thì tim như bị ai bóp lại. Anh cứ nghĩ khi mang thai vất vả lắm rồi, chờ tới khi sinh con xong vợ mình sẽ đỡ bị dày vò hơn nhưng thật không ngờ đến, vợ anh còn khổ hơn khi mang thai.
Bỗng nhiên anh nhìn đến đứa nhỏ, cảm thấy đứa con trai này sau này phải dạy dỗ thật tốt, phải thật nghiêm khắc mới được. Giám làm khổ vợ anh, xem ra Tin Tin vẫn là thuận mắt nhất, biết hiếu thảo, chăm sóc vợ anh, quan trọng nhất là không dày vò vợ của anh.
Mãi sau này Trần Thanh Trúc khi biết được cái suy nghĩ này của ông chồng mình thì đã phải nâng trán, trong lòng tính toán "Ai cho cô mượn đĩa bay, mang trả ông chồng này đến một hành tinh xa lại đi... đây chắc chắn không phải chồng cô, nhất định là bị đánh tráo rồi. Chồng cô là tổng giám đốc Tập Đoàn Khánh Điển đâu thể nào lại có suy nghĩ ngu ngốc như vậy chứ..."
Trần Thanh Trúc ở viện một tuần thì một tuần này cũng xem như nhà cô chuyển tới bệnh viện luôn, cả nhà cùng nhau ở bệnh viện không một ai muốn về nhà cả.
Một tuần sau khi cắt chỉ khâu Trần Thanh Trúc được cho xuất viện. Cậu nhóc con trai cô vẫn chưa được đặt tên, nên được anh trai Tin Tin đặt cho một cái tên thân mật gọi ở nhà là Cà Pháo. Tin Tin nói bởi vì khi Trần Thanh Trúc mang thai em trai luôn có một món ăn yêu thích đó chính là cà pháo muối vậy nên chắc chắn em trai thích ăn cà pháo, nên đặt tên gọi là Cà Pháo.
Cà Pháo rất kén ăn, ngoài sữa mẹ ra cậu không hề động tới sữa ngoài một chút nào cả. Khi mới sinh ra ban đầu do Trần Thanh Trúc chưa có sữa thì Cà Pháo đã ăn qua sữa bột nhưng từ khi được nếm đến sữa mẹ thì cậu nhóc con dứt khoát sữa gì cũng không ăn, chỉ ăn sữa mẹ.
Đêm đến cũng có chút quấy khóc, chỉ là khi được nằm với mẹ cậu nhóc mới thôi... Điều này khiến cho người cha nào đó rất có ý kiên, nhưng bất quá lại chẳng thể làm được gì cả.
Lê Gia Hào ở một bên nhìn vợ cho con măm ti thì không khỏi xa sầm mặt mũi, oán trách..."Đó là đồ của anh mà...vợ..."
"Của anh hồi nào chứ hả?" Trần Thanh Trúc khóe miệng co rút, tức giận trừng chồng mình một cái.
"Thì em là vợ anh... đồ của em là của anh mà..." Lê Gia Hào rất ủy khuất mà nói.
"Haha...Lê Gia Hào... anh là bị đánh tráo rồi có phải không hả? Từ bao giờ anh lại ngây thơ như thế chứ?" Trần Thanh Trúc thật là tức đến bật cười, không còn gì để nói nữa.
Trước đó anh trai cô nói với cô là chồng cô sẽ vì cô quan tâm con trai mà ghẹn tị cô còn không tin nữa đấy, còn phản bác lại anh trai cô là chồng em không ngây thơ như vậy. Bỗng hôm nay sao thấy mặt mình rát quá...
"Chỉ cần là chuyện liên quan tới vợ yêu anh đều sẽ như vậy... Anh chỉ là quá yêu em mà thôi vợ à..."
Lê Gia Hào thâm tình mà nói.
Trần Thanh Trúc nhẹ hôn lên môi anh một cái.
Hạnh phúc như vậy với họ coi như là viên mãn phải không?
(Hoàn văn)