Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

Chương 164




Bệnh viện trung tâm thành phố, Trần Thanh Trúc bị hai cha con Lê Gia Hào ép buộc, cùng dụ dỗ lôi đến đây.

Ngồi chờ ở bên ngoài được một lát thì Trần Thanh Trúc nhìn thấy bên cạnh có một bé gái đang ăn bim bim bỗng cảm thấy thèm thuồng, hai mắt nhìn gói bim bim trên tay cô nhóc kia như phát sáng, làm bộ đáng thương nhìn hai cha con như hai hộ vệ bên cạnh, nắm lấy tay Lê Gia Hào, làm nũng.

"Cái đó...chồng à... em muốn ăn bim bim..."

"Không được..."

"Không được..."

Hai cha con gần như đồng thanh một lúc mà phản bác, bác bỏ yêu cầu của cô. Trần Thanh Trúc khuôn mặt xụ xuống, lại nhìn đến gói bim bim của bạn nhỉ bên cạnh. Hai cha con Lê Gia Hào cảm thấy vô cùng nhức đầu, dạo gần đây hình như Vợ (mẹ) của mình có gì đó rất khác, tính tình có chút khó nắm bắt, nhưng bọn họ lại không hiểu vì lý do gì mà lại như vậy.

Hai cha con có lúc hoài nghi hay là do di chứng của phát đạn kia để lại, nhưng cái này không có khoa học cho lắm, bởi vì phát đạn kia đâu có ảnh hưởng gì tới đầu óc chứ nhỉ.

Đến lượt Trần Thanh Trúc được gọi vào phòng khám, bác sĩ là một người phụ nữ tuổi trung niên nhìn Trần Thanh Trúc, hỏi.

"Cô Trúc cô cảm thấy cơ thể mình có vấn đề gì? Biểu hiện như thế nào?"

Trần Thanh Trúc nhìn bác sĩ, mỉm cười. "Dạ là thường xuyên cảm thấy cả người mệt mỏi, buồn ngủ nhiều, cảm thấy ngủ thế nào cũng không có đủ, lại hay buồn nôn, càng ngày cảm giác buồn nôn kia càng tăng, lại nôn dữ dội..."

Bác sĩ nhìn Trần Thanh Trúc hỏi tiếp. "Cô Trúc đã kết hôn chưa?"

"Rồi ạ.."

"Vậy hai vợ chồng cô có sử dụng biện pháp tránh thai nào không?"

"Không có..."

"Kỳ kinh nguyệt gần nhất của cô là ngày nào."



"Hình như là ngày mười hai tháng trước ..."

Trần Thanh Trúc cùng bác sĩ một người hỏi một người trả lời, đến khi trả lời xong câu cuối cùng Trần Thanh Trúc mới giật mình ý thức được điều gì đó, tay cô không tự chủ được đưa xuống sờ lên bụng mình, lẽ nào... Tính kỹ thì hôm nay đã là Hai tám tháng này, vậy là nguyệt sự của cô đã trễ đến nửa tháng rồi... Trong lòng Trần Thanh Trúc lộp bộp nổ ầm ầm...

Bác sĩ nhìn biểu hiện của cô thì cười nhẹ một tiếng, nói.

"Theo chuẩn đoán sơ bộ của tôi có thể cô đã có thai rồi, nhưng để thêm chắc chắn tôi sẽ cho cô đi làm một số xét nghiệm cùng siêu âm, thì mới có kết luận được."

"Vâng... vâng..."

Trần Thanh Trúc gật đầu liên tục tâm tình kích động, mãi một lúc sau mới kìm chế lại được, cầm theo giấy chỉ định của bác sĩ ra ngoài.

Lê Gia Hào thấy vợ mình đi ra thì tâm tình thấp thỏm đi đến, hỏi. "Bác sĩ bảo thế nào? Thân thể em có sao không?"

Trần Thanh Trúc khẽ lắc đầu. "Chưa có biết chính xác, em còn phải đi làm một số xét nghiệm đã."

"Vậy... vậy anh đưa em đi."

Trần Thanh Trúc cầm kết quả trong tay, mơ mơ hồ hồ, lúc cười lúc nhăn mặt lại, khiến Lê Gia Hào cảm thấy khó hiểu, muốn hỏi một chút thì vợ mình đã đi vào phòng khám ban nãy rồi. Lê Gia Hào thực không nhịn nổi nữa, dứt khoát nói Tin Tin ngồi chờ còn mình thì cũng mở cửa đi vào phòng khám. Bác sĩ thấy anh đi vào, thì khẽ nhíu mày lại.

"Phiền anh ra ngoài chờ, khi nào đến lượt chúng tôi sẽ gọi."

Lê Gia Hào đi đến đứng sau Trần Thanh Trúc nhìn bác sĩ cười một cái, nói. "Tôi là chồng của cô ấy, tôi muốn nghe kết quả khám của vợ mình có được không?"

Trần Thanh Trúc thấy anh đi vào liền nhìn bác sĩ nở một nụ cười, nói tiếp lời anh. "Anh ấy là chồng tôi, bác sĩ không phiền chứ ạ."

Bác sĩ nhìn hai vợ chồng trẻ trước mặt, gật đầu, nhìn vào kết quả trên tay, giọng nói đều đều vang lên.

"Chúc mừng hai người... Thai nhi đã được bảy tuần..."



Lê Gia Hào nghe bác sĩ nói hai tai ù đi, kích động nhìn Trần Thanh Trúc. Lại nhìn bác sĩ, ngắt lời bà.

"Bác sĩ nói... là... là... vợ tôi có thai?"

"Đúng vậy?..." Bác sĩ nhìn anh gật đầu xác định.

Từ trong bệnh viện đi ra hai cha con Lê Gia Hào giống như tả hữu thị vệ, ở hai bên nâng đỡ Trần Thanh Trúc như lão phật gia vậy.

Trần Thanh Trúc đầu chảy xuống đầy vạch đen, nghiêm mặt kháng nghị.

"Hai người có thể bình thường một chút hay không hả, người ta đang cười kia kìa..."

"Kệ họ..."

"Kệ họ... cười thì hở mười cái răng..."

Hai cha con đồng thanh nhất trí một ý kiến. Vậy là cứ như vậy tổ hợp một nhà ba người là tâm điểm chú ý trên đường đi. Hai cha con bên cạnh cứ liên mồm liến thoắng không ngừng.

"Vợ ơi cẩn thận bậc thang..."

"Mẹ ơi... cẩn thận chỗ này có nước..."

"Vợ ơi cẩn thận..."

"Mẹ ơi chú ý... chú ý một chút..."

Trần Thanh Trúc ngửa mặt nhìn trời, cô muốn vo tròn hai cái cha con nhà lắm mồm này đá đến châu phi có được hay không?

(còn tiếp)