Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

Chương 158




Tất cả mọi người trên mặt đều tràn nên một nỗi xót xa khó nói thành lời. Bà Điển càng ôm chặt lấy Tin Tin vào lòng mình. Bà biết gia đình bà đã nợ Trần Thanh Trúc quá nhiều, ai có thể nghĩ đến một cô gái khi đó mới mười chín tuổi có thể một mình ôm theo một đứa nhỏ vừa chạy chốn khỏi truy sát của kẻ xấu, khó khăn bươn chải cuộc sống lại không hề buông tay. Nếu không phải là cô có lẽ cả đời này Tin Tin cũng không thể trở về.

"Cháu ngoan... Bà biết... mẹ cháu nhất định sẽ không sao đâu, sẽ nhanh tỉnh lại thôi..."

Lại một tuần nữa trôi qua, Lê Gia Hào cùng Tin Tin hai cha con vẫn một mực ở bệnh viện chăm sóc cho Trần Thanh Trúc. Thời gian này cả nhà Ông Khánh, bà Điển cũng thường xuyên ghé qua, còn có cả ông ngoại Trần cùng Trần Nhất Sơn ngày nào cũng tới nhìn cô một chút.

Sau khi biết được Tin Tin chính là con của anh trai Lê Gia Hào và vợ của anh ấy, thì Lê Gia Hào đã nói rõ với gia đình mình và ông ngoại Trần, cùng Trần Nhất Sơn là anh và Trần Thanh Trúc vẫn sẽ luôn là ba mẹ của cậu nhóc, vĩnh viễn không cần thay đổi.

Gần đây Trần Nhất Sơn bắt đầu ra tay giành quyền quản lý và đòi lại số cổ phần công ty của mẹ anh ở tập đoàn Trần Thị. Điều này đã làm cho Trần Lão và Trần Nhất Long cha của anh tức giận vô cùng. Vũ Thúy Loan sau khi Lão Long Đầu bị bắt mất đi chỗ dựa vững chắc, lại có một số việc bà ta cũng có phần nên không thể thoát tội, cũng đã bị bắt đi. Trần Bích Ngọc thấy Trần Nhất Sơn thò tay đến gia sản thì nóng nảy không thôi. Cả nhà họ Trần thời gian này bắt đầu rối tung rối mù nên hết cả. Nồi canh này Trần Nhất Sơn lại không ngừng khuấy đảo từng bước từng bước chiếm lấy những phần thịt ngon ngọt về tay.

Sau một thời gian nhờ sự giúp sức của bạn bè, anh dùng thế tiến công thần tốc chiếm lĩnh ba mươi phần trăm cổ phần và ngồi vào vị trí Tổng giám đốc chính thức trở thành người đứng đầu Trần Thị. Trần Lão trên danh nghĩa vẫn là chủ tịch. Trần Nhất Long lại trở thành giám đốc một bệnh viện của tập đoàn, đối với những chuyện, những quyết sách của tập đoàn đều không thể tham gia nữa.

Lê Gia Hào ngồi bên cạnh giường bệnh, yên lặng nhìn hai mẹ con Trần Thanh Trúc nằm trên giường. Cậu nhóc Tin Tin vì quá mệt mỏi nên đã ngủ gục, giờ được Lê Gia Hào đặt nằm ở cạnh Trần Thanh Trúc. Nhìn hai mẹ con nằm ngủ trong tim Lê Gia Hào dâng trào lên một dòng nước ấm lan tràn, anh nắm tay Trần Thanh Trúc khẽ nói.

"Chờ em tỉnh dậy cả nhà chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc nhé..."

"Được..." Một giọng nói nhẹ nhàng lại có chút yếu ớt vang lên.

Lê Gia Hào ngẩng đầu nhìn thì thấy người con gái nằm trên bệnh đã tỉnh lại tự bao giờ, cô đang nhìn anh với ánh mắt trong veo, nụ cười mỉm nhẹ nhàng trên môi.

Lê Gia Hào bỗng chốc đơ người ra, chân tay luống cuống, đưa tay muốn ôm lấy cô nhưng lại sợ cô đau, rồi vừa cười vừa nói.



"Vợ... vợ... em tỉnh rồi... có khó chịu ở đâu không? Ôi... anh... anh phải gọi bác sĩ tới..."

Chỉ một lát sau đó trong phòng bệnh đã chật cứng người, vui vẻ cười nói rộn ràng. Tin Tin vẫn một mực ngồi trên giường bệnh nhìn Trần Thanh Trúc, tay nắm lấy tay cô, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Mẹ... mẹ ngủ thật lâu, mẹ làm con lo lắng lắm có biết không? Con rất sợ mẹ sẽ bỏ con mà đi. Mẹ tỉnh lại thì thật tốt rồi..."

Trần Thanh Trúc nhìn cậu nhóc khẽ mỉm cười " Mẹ xin lỗi, đã để cho con phải lo lắng vất vả rồi... Thằng nhóc thối, mẹ rất nhớ con đó..."

Tin Tin vòng lấy vòng tay nhỏ của mình ôm lấy Trần Thanh Trúc, lại hôn lên má cô mấy cái. Điều này khiến cho Trần Thanh Trúc bỗng nhiên đơ người ra, rồi nhanh chóng cười rộ lên một tiếng.

"Nhóc thối... cũng biết yêu thương mẹ rồi... haha..."

Tin Tin bị mẹ mình cười như vậy có một chút bối rối không hề nhẹ, cậu nhóc từ trước tới giờ đều chưa từng chủ động ôm hôn ai bao giờ, cậu thấy như vậy thật nhàm chán. Nhưng hôm nay mẹ cậu từ cửa môn quan trở về, cậu nhóc liền không nhịn được vui vẻ mà hôn mẹ mình vài cái, trong lòng thầm nghĩ ' Ừm... cậu là thể hiện tình cảm với mẹ nha... Cảm giác này thật là thoải mái, nhưng cái đãi ngộ đặc biệt này có lẽ chỉ có thể giành cho mẹ cậu thôi'.

Tin Tin cũng không hề hay biết rằng rất nhanh thôi cậu nhóc sẽ thường xuyên giành đãi ngộ đặc biệt này cho một người đặc biệt khác mà không phải là mẹ cậu.

"Mẹ... Những người xấu kia đã bị bắt cả rồi, con còn đặc biệt nhờ tới Yêu Nữ Cô Cô xử lý bọn chúng nữa đó. Nghe sư phụ con nói Yêu Nữ Cô Cô ngày nào cũng tới bồi dưỡng bọn họ, vô cùng thoải mái..."

Trần Thanh Trúc khẽ mỉm cười, vuốt nhẹ đầu cậu nhóc. "Aizzz... gặp được Yêu Nữ xem như cuộc sống của bọn họ thật là..."

(còn tiếp)