Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

Chương 120




Tin Tin cũng phát hiện ra mẹ mình có chỗ không được thích hợp nên cũng không giám nhiều lời phản đối, chỉ có hơi trề môi nhỏ bất mãn một chút mà thôi. Trần Thanh Trúc nhanh chóng nói những lo lắng của mình cho Lê Gia Hào biết, cô đã cân nhắc kỹ người bây giờ cô có thể tin tưởng, ở ngay gần cô nhất cũng chỉ có anh mà thôi. Nghe cô nói xong Lê Gia Hào cau chặt hai đầu lông mày lại, nói.

"Xem ra chúng ta phải nhanh chóng hành động thôi, hắn chắc chắn cũng sẽ ra tay trong thời gian ngắn thôi..."

"Nhưng bất lợi của chúng ta là chưa lật mặt được cái người là Lão Long Đầu kia thì rất khó ra tay..."

"Vậy thì cứ quan sát chút tình hình rồi tính tiếp, nhưng hai mẹ con em phải hết sức cẩn thận trong thời gian sắp tới đấy, anh sẽ tự mình đến đưa đón hai người..."

Trong thời gian ngắn này Trần Thanh Trúc vẫn duy trì sinh hoạt bình thường của mình, thì bên kia Lê Gia Hào lại vô cùng bận rộn, một đối thủ của tập đoàn Khánh Điển đang ra sức thu mua, cạnh tranh gây khó dễ cho tập đoàn, lại có một hợp đồng bị hớt tay trên một cách khó hiểu. Trong phòng họp lớn của tập đoàn Khánh Điển, không khí âm u, lạnh lẽo đến khó thở, tất cả những người đang có mặt tại đây đều cố gắng nín thở không dám thở mạnh lấy một hơi.

Reng... reng...

Tiếng chuông điện thoại của một hai đó lúc này bỗng vang lên trong không gian, tất cả mọi người đầu đổ đầy mồ hôi, đưa mắt nhìn nhau, là ai... là ai không để im lặng vậy, muốn chết sao?

Lê Xuân Trường nhìn chiếc điện thoại của mình, như nhìn một trái bom vậy, chân tay luống cuống, cầm không vững liền rơi đánh bộp xuống đất, mà tiếng chuông kia thì cứ réo lên như muốn đòi mạng vậy. Giờ phút này Lê Xuân Trường thật muốn giết chết cái kẻ đang gọi điện thoại cho mình luôn... Cậu ngước mắt nhìn Lê Gia Hào, chỉ thấy đôi mắt lạnh lẽo như dao của anh, thì âm thầm rụt cổ lại, nhặt lấy điện thoại rồi chạy ra ngoài, vừa bắt máy đã chửi.

"Con mẹ nhà nó có chuyện gì quan trọng thì mau nói, chuyện mà linh tinh ông đây giết chết cậu... nói"

Người ở bên kia điện thoại bị chửi thì có phần sửng sốt, ngay sau đó cũng chẳng chấp nhặt gì nhiều liền nhanh chóng vào chuyện chính.



"Giám đốc... bên Lê Gia Tuệ có chuyện rồi... khai thác bên đấy, vàng chưa thấy đâu, nhưng mạng người thì mất rồi..."

"Cái gì?... Cậu nói rõ ràng tôi xem nào..."

"Bên kia sập hầm, lở núi chết năm người, mười năm người mất tích rồi ạ... Có người nói gọi điện báo cáo về tổng công ty không được, em liền gọi cho anh..."

"Hả?... thế Lê Gia Tuệ đâu rồi? Hắn chết rồi à?"

"Hắn cũng đã đến đó rồi..."

"Tôi biết rồi."

"Đáng chết... dạo này sao đen quá vậy trời ơi..." Lê Xuân Trường vừa đi vừa lầm bầm tức giận không thôi. Vào phòng họp cậu cố hít vào một hơi thật sâu rồi đi đến nói nhỏ vào tai Lê Gia Hào, nhận thấy áp xuất càng lúc càng giảm thì cậu vẫn cố nhắm mắt báo cáo tình hình thật nhanh, rồi cố sống mà hỏi nhỏ.

"Anh... làm sao bây giờ ạ?"

Lê Gia Hào trầm tư, nheo nheo ánh mắt, lạnh giọng.

"Buổi họp hôm nay kết thúc ở đây, tất cả mọi người quay về làm lại báo cáo chi tiết lại cho tôi, tôi muốn thấy bản báo cáo vào buổi sáng mai ở trên bàn làm việc của mình."

Nói xong anh bước thẳng ra ngoài, vừa đi vùa nói với trợ lý Lãnh.



"Cậu liên lạc với bên mỏ khai thác, tôi muốn biết rõ tình hình, lại điều tra xem vì sao đến giờ tình hình còn chưa được báo cáo tới tổng công ty, tôi không tin cái lý do vớ vẩn là không báo được kia đâu..."

"Vâng..."

Ngồi trên xe Lê Gia Hào liên tục nhận được điện thoại ánh mắt anh càng lúc càng tối đi vài phần. Lê Xuân Trường ngồi ở cạnh cũng liên tiếp nghe điện thoại, mồ hôi chảy ròng ròng, tức giận không thôi. Đúng khi cậu muốn quay sang báo cáo chút tình hình thì điện thoại Lê Gia Hào lại có người gọi tới, nhìn thấy tên người hiển thị trên màn hình, anh hơi híp mắt lại, ngón tay dài mân mê quanh điện thoại một chút, mãi đến khi gần hết chuông mới bắt máy.

"Alo..."

"Hào à con... con đã biết chuyện ở khu khai thác chưa?"

"Biết ạ..."

"Vậy con định giải quyết thế nào đây?"

"Ba... đây là dự án ba đã giao cho anh cả? Từ đầu con chưa hề tham gia chút gì? Ba nói con làm sao mà giải quyết đây? Ngay từ đầu con đã nói với ba rồi, dự án này có quá nhiều rủi ro, quá nguy hiểm. Đã không dưới một lần con nói dự án có vấn đề nhưng người ngăn cản con là ba, giờ ba nói giải quyết, con thực không có cách..."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dốc của Lê Hoàng Khánh, bầu không khí cứ như vậy trở nên mỗi lúc một âm trầm hơn, cuối cùng Lê Hoàng Khánh cũng lên tiếng.

"Ba biết con trách ba, nhưng con cũng không thể bỏ mặc chuyện này được, con hãy giải quyết sự tình này trước đi đã, đây cũng là một trong những dự án của tập đoàn, có ảnh hưởng rất lớn đối với uy tín của tập đoàn, đây cũng là một phần không thể tách rời với tập đoàn, ba tin là con hiểu."