Khói thuốc quẩn quanh Lâm Thành Phong, trong nháy mắt hắn phảng phất như thể tiên bị đày xuống nhân gian.
Chỉ là cảnh tượng ấy đã bị cái cau mày đập tan.
Từ khi hai người mặc quần áo đôi bước vào, đã rất lâu.
Không phải hắn không nghĩ đến việc ngăn cản, chỉ là nếu hắn ra tay ngăn cản bọn họ, có khả năng Bạch Thanh Dung sẽ hận hắn cả đời.
Thanh Dung, em thật sự không hề còn chút tình nghĩa nào với anh ư?
Lâm Thành Phong nôn nóng ném điếu thuốc trong tay, hắn ngồi trong xe nhìn chằm chằm vào cổng nhà trẻ.
Một buổi chiều ngắn ngủi lại dài như cả năm.
Không biết đã qua bao lâu, sự nhẫn nại của Lâm Thành Phong gần như đã không còn chút nào thì bóng dáng quen thuộc kia lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Thanh Dung…
Thấy Viên Minh kéo tay Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong lập tức nổi giận, khí thế toàn thân bộc phát.
Cường còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lâm Thành Phong mở cửa xe bước nhanh tới.
Tiêu rồi, chuyện gì xảy ra thế này.
Cường khóc không ra nước mặt, cậu ta nghiêm túc suy tính có nên báo cảnh sát hay không.
Bạch Thanh Dung bóng dáng đang đi về phía mình mà bối rối, cô không biết vì sao Lâm Thành Phong lại ở đây.
“Lâm Thành Phong…”
Bạch Thanh Dung lẩm bẩm gọi, không biết nên nói gì cho phải.
Nói trong lòng cô không có cảm giác thì là dối trá. Dù sao đó cũng là người mà cô yêu nhất, người mà cô nhớ nhất.
Nhưng cũng là người tổn thương cô đến tận xương tủy.
Bạch Thanh Dung không có can đảm, cũng không miễn cưỡng quay về bên Lâm Thành Phong chịu khổ nữa.
Vẻ mặt Bạch Thanh Dung thay đổi như thế nào Lâm Thành Phong đều nhìn thấy hết. Hắn hiểu Bạch Thanh Dung, tất nhiên biết giờ phút này cô đang nghĩ gì.
Thì ra bất kể hắn có làm thế nào, đoạn thời gian đó rốt cuộc vẫn là vách ngăn giữa hai người.
Lâm Thành Phong đau đớn nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, ánh mắt hắn đã trở nên bình thản.
“Anh Viên, tôi nghĩ vợ tôi không phiền anh đưa về đâu. Cảm ơn anh Viên đã đi chơi một buổi với cô ấy.”
Lâm Thành Phong như bị ma xui quỷ khiến mà nói ra những lời đầy ghen tị.
Bạch Thanh Dung sửng sốt, cô phản bác: “Lâm Thành Phong, anh đừng nói lung tung, chúng ta không phải đã ly hôn từ lâu rồi sao!”
Trước đây là anh đích thân nói muốn ly hôn, cũng tự tay ép tôi đi.
Bạch Thanh Dung tuyệt vọng, những ngày tháng xưa kia vẫn luôn xuất hiện mỗi trong mơ mỗi đêm khuya.
Đó là cơn ác mộng của cô, cũng là nỗi hận cô không bao giờ quên được.
Chỉ cần những ngày tháng đó còn tồn tại, cô sẽ mãi mãi hận Lâm Thành Phong.
Viên Minh nghe Bạch Thanh Dung nói vậy mới phản ứng lại, vừa rồi anh bị cách xưng hô kia làm cho giật mình, bây giờ nghĩ kĩ lại thì cũng biết mâu thuẫn của hai người.
Nếu có thể làm Bạch Thanh Dung phản kháng như vậy thì có lẽ không thể uy hiếp đến anh được.
Viên Minh khẽ cười một tiếng, đưa tay ra gật đầu nói: “Anh là anh Lâm phải không, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi vẫn luôn nghe Thanh Dung nói đến anh, chỉ tiếc không phải lời hay ho gì. Gặp được anh Lâm đây cũng coi như đã thỏa mãn được lòng hiếu kì của tôi rồi. Có điều anh Lâm nên tự trọng thì hơn, dù sao bây giờ Thanh Dung chính là bạn gái tôi.”
Câu nói của Viên Minh đầy ý khiêu khích, người trong cuộc không ai không hiểu.
Lâm Thành Phong trầm mặc nhìn Bạch Thanh Dung, ánh mắt mất mát: “Thanh Dung, hắn nói…”
Bạch Thanh Dung ngắt lời Lâm Thành Phong: “Không sai, tôi và Viên Minh là quan hệ yêu đương trai gái.”
Viên Minh nắm tay Bạch Thanh Dung, mười ngón đan xen, Lâm Thành Phong chỉ thấy nhói lòng.
“Anh Lâm, tôi và Thanh Dung phải về sớm, xin tạm biệt trước, không làm phiền anh Lâm làm việc nữa.”
Thấy hai đứa bé cách đó không xa, Viên Minh quyết đoán nói.
Dứt lời cũng không quan tâm phản ứng của Lâm Thành Phong, anh kéo Bạch Thanh Dung quay đi.
Bạch Thanh Dung không hề phản kháng, im lặng để mặc Viên Minh kéo mình.
Nếu Viên Minh có thể cho Lâm Thành Phong buông tha cô thì tất nhiên cô sẽ không chống cự.
Đến khi thoát khỏi tầm nhìn của Lâm Thành Phong, Viên Minh mới thả Bạch Thanh Dung ra, anh áy náy nói: “Vừa rồi không được em cho phép đã dắt tay em, anh xin lỗi.”
Bạch Tịch Nhan lập tức nhào tới Viên Minh làm nũng.
“Chuyện gì vậy? Cha mẹ vừa rồi xảy ra chuyện gì à?”
Bạch Thanh Dung lắc đầu, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Mộ Ngôn. Khuôn mặt vẫn mềm mịn như vậy, tâm trạng của Bạch Thanh Dung bất giác khá hơn.
“Không sao, các con về nhà trước đi, mẹ có chuyện muốn nói với chú Viên.”
Chẳng biết tại sao Bạch Thanh Dung vẫn không gọi được danh xưng cha này, rõ ràng đến hai đứa bé cũng đã tiếp nhận rồi mà?
Bạch Tịch Nhan đáp lời rồi lôi Bạch Mộ Ngôn lên tầng.
Trời đã tối, ánh trắng chiếu trên người Viên Minh trông như một bức tranh.
Bạch Thanh Dung đột nhiên có một cảm xúc kích động muốn lập tức vẽ lên người Viên Minh.
Ngón tay cô theo thói quen đưa về phía anh thì lại đột nhiên nhận ra không thích hợp, cô lúng túng cười.
Viên Minh mỉm cười, lúc Bạch Thanh Dung rụt tay về thì lập tức nắm lấy tay cô.
Bạch Thanh Dung hoảng hốt nhìn anh, trong lúc mơ hồ cô dường như nhìn thấy Lâm Thành Phong của ngày xưa.
Hắn cũng từng kiên định nắm tay cô như vậy, còn nói là nắm tay cô như thể nắm được cả thế giới.
Bạch Thanh Dung nhìn vào đôi mắt Viên Minh, không thể phủ nhận đôi mắt anh thực sự rất đẹp, như thể viên ngọc thạch giữa bầu trời đêm.
Chỉ nhìn một cái là như thể toàn bộ linh hồn bị hút đi, muốn đi sâu tìm hiểu người này, muốn sở hữu người này.
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu của động vật và tiếng chim hót của mùa hè.
Sau đó Bạch Thanh Dung nghe thấy chất giọng mê hoặc của Viên Minh: “Thanh Dung, gả cho anh được không…”
Viên Minh thời khắc này đột nhiên trở nên vô cùng quyến rũ, khác hẳn hình tượng ôn hòa thường ngày.
Bạch Thanh Dung không biết làm sao, cô muốn rút tay về, lại phát hiện tay bị Viên Minh nắm chặt.
Viên Minh hơi trầm mặc, anh buông tay Bạch Thanh Dung ra, dịu dàng nói: “Anh sẽ không ép em. Anh sẽ luôn chờ đợi.”
Giọng anh vốn rất êm tai, hơn nữa còn cố ý dụ dỗ, như thể khiến người ta lập tức đắm chìm/
Bạch Thanh Dung đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Hắn đứng ở nơi đó nhìn cô và Viên Minh, không nói một lời.
Không có ý định tiến lên cắt đứt, cũng không có ý rời đi.
Bạch Thanh Dung bối rối, cô không ngờ Lâm Thành Phong cũng ở đây.
Thế thì mấy lời vừa rồi Viên Minh nói chắc chắn đã bị Lâm Thành Phong nghe thấy hết…
Bạch Thanh Dung khẽ cắn môi, kiên định nói: “Em đồng ý.”
Mặc dù biết Lâm Thành Phong sẽ đau lòng, nhưng chuyện này không thể thay đổi được nữa.
Cô không muốn quay lại ngày tháng năm xưa, chỉ có thể ép Lâm Thành Phong, để hắn trở về thành phố của hắn, không xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa.
Chỉ như thế mới có thể khiến hai người bình an vô sự.
Bạch Thanh Dung nhìn bóng dáng rời đi phía xa, trong lòng thầm thở dài.
Viên Minh không hề nhận ra, chỉ biết Bạch Thanh Dung đã đồng ý, anh vui vẻ nắm bả vai Bạch Thanh Dung, kích động hỏi: “Em thực sự đồng ý sao?”
Bạch Thanh Dung gật đầu, cô hơi xấu hổ.
“Có điều chỉ đính hôn thôi, trong thời gian ngắn không thể kết hôn. Ít nhất phải đợi đến khi triển lãm tranh phát triển.
Bạch Thanh Dung híp mắt bổ sung, mặc dù biết yêu cầu này có hơi quá đáng, nhưng cô không còn cách nào khác.
Cô cũng không muốn khó khăn lắm mới chạy thoát mà nháy mắt lại nhảy vào một nấm mồ hôn nhân khác.
Như vậy chẳng phải mọi thứ cô làm đều là một trò cười, một tờ giấy trắng hay sao.
Huống chi cô cần có thời gian tiếp nhận Viên Minh, tiếp nhận người cùng cô chung sống nửa đời sau này.
Viên Minh hiểu rõ, tuy trong lòng có chút tiếc nuối nhưng anh vẫn mỉm cười lắc đầu.
“Nghe theo em hết, chỉ cần em ở bên anh, anh đã thỏa mãn rồi.
Bạch Thanh Dung đỏ mặt, cô không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn vì trời tối, Viên Minh không nhìn rõ sắc mặt mình.
Có điều cô không biết dáng vẻ của cô đã bị Viên Minh nhìn thấu.
“Anh mau về đi, muộn rồi… Bọn trẻ còn đang chờ…”
Bạch Thanh Dung lắp bắp nói, những câu quan tâm bình thường lúc này nói ra lại có cảm giác không giống.
Không biết Vương Thục Vy mà biết hai người đính hôn sẽ có phản ứng gì, có lẽ là bộ dạng đắc ý đã sớm dự liệu rồi.
Bạch Thanh Dung nghĩ ngợi lung tung, nhìn Viên Minh lái xe rời khỏi.
Hành lang rất tối, không biết đèn đã bị hỏng từ khi nào.
Bạch Thanh Dung cảm giác độ nóng trên mặt mình đã giảm không ít, bèn đánh bạo lên tầng.
Hành lang này cô đã đi qua hơn một năm nay, đã thuộc đường từ lâu.
Huống chi nơi này an ninh trật tự rất tốt, đồn công an cũng ở gần đây, sẽ không xảy ra chuyện gì, cũng lắm là bị trộm chút đồ.
Nghĩ vậy Bạch Thanh Dung cũng to gan hơn, cô thận trọng mở đèn pin đi lên.
Còn chưa tới nhà cô đã cảm nhận được hơi thở ấm áp nháy mắt bao phủ.
Bạch Thanh Dung căng thẳng, đang định kêu to lên thì một đôi môi chặn lại tiếng kêu của cô.
Khuôn mặt của người đến phóng to trước mắt Bạch Thanh Dung, đồng thời khiến cô nhũn người, trong lòng giật mình.
Người này không phải ai khác, chính là Lâm Thành Phong.
Chính là Lâm Thành Phong mà Bạch Thanh Dung sợ hãi, tránh như tránh tà.
Lâm Thành Phong ôm chặt Bạch Thanh Dung, rất chặt, như thể sợ cô chạy mất.
Lâm Thành Phong hôn càng sâu, Bạch Thanh Dung bất giác hừ nhẹ ra tiếng, cảm thấy cơ thể nhũn ra.
Cô đã từng đắm say với Lâm Thành Phong như vậy, đối với hắn, cơ thể Bạch Thanh Dung tất nhiên có phản ứng.
Nụ hôn này quen thuộc như vậy, ngang ngược giống nhau, cướp đoạt giống nhau.
Bất tri bất giác, Bạch Thanh Dung rơi nước mắt.
Nhận ra cô đang khóc, Lâm Thành Phong mới buông đôi môi của cô ra, hắn ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: “Thanh Dung…”
Chẳng biết từ khi nào, thanh âm của Lâm Thành Phong lại trở nên tuyệt vọng như vậy.
Dường như thanh âm ấy mang theo nỗi đau khổ và bi ai vô tận, làm nước mắt Bạch Thanh Dung càng tuôn rơi.
Lâm Thành Phong vụng về dỗ cô: “Đừng khóc, em khóc trông rất xấu.”