Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 97: Chương 97




Hơn nữa bình thường cổng phía nam rất vắng vẻ, đáng không không thể có nhiều người xuất hiện ở đó, nghĩ đi nghĩ lại chuyện này có rất nhiều vấn đề.

Khi nghe được câu hỏi này của Trần Vĩnh Hải, Quản gia Hoàng đang mỉm cười, đột nhiên trở nên nghiêm túc đứng lên: “Tôi đi hỏi các bà vợ ở đó, bọn họ đều nói có người nói cho họ biết là cổng phía nam có kịch hay để xem, cho nên mới tới đó.”

Kịch hay?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh bất mãn.

Thì ra cô bị người khác đặt điều nói xấu, coi thường cô, những người ở đó là đợi để xem có tiếc mục náo nhiệt.

Bác Hoàng cũng thấy cô không vui, ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Về phần nhân viên bảo vệ, tôi cũng đã hỏi họ. Họ nhận được thông báo tạm thời bên cổng phía tây có cuộc ẩu đả lớn không đủ nhân lực, nên bỏ họ phải đến bên hỗ trợ, kết quả là họ phải đi, dĩ nhiên có một nhóm côn đồ gây ồn ào ở đó.”

Hai sự việc này, dù nhìn thế nào đi nữa, đều do bàn tay ai đó sắp đặt.

Đầu tiên là dẫn mấy bà vợ đến cổng phía nam, sau đó điều các bảo vệ đi.

Mục đích không cần suy nghĩ cũng biết, là cố ý muốn hủy hoại danh tiếng của cô Quỳnh Anh.

Dù sao nơi này cũng có vị trí đứng đầu Hà Nội. Những người ở đây đều cư trú tại địa phương, thân phận của cô Quỳnh Anh Anh anh cũng không đặt biệt che dấu, chỉ cần những người đó sau khi nghe ngóng liền biết là chủ tịch của Tập đoàn Nguyễn Thị.

Nếu tin tức cô Quỳnh Anh quyến rũ chồng người khác ra ngoài, tiếng tăm của cô Quỳnh Anh sẽ rất nhanh lan truyền khắp Hà Nội, và sau đó sẽ hoàn toàn bị hủy.

Kèm thêm Tập đoàn Nguyễn Thị cũng, sẽ bị một đả kích lớn!

Mặc dù Nguyễn Quỳnh Anh không biết phía sau lời kể của quản gia Hoàng chuyện gì đã xảy ra với các nhân hiện bảo vệ, nhưng qua lời kể của ông ấy cô có thể biết được sự việc đó rất nghiệm trọng.

“Thủ đoạn này vừa hung ác, vừa thâm độc!” Cô nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy oán hận.

Người đứng sau này, không giết được cô, nên chọn cách khác tấn công cô sao?

Quản gia Hoàng thở dài: “Còn không phải vậy sao. Cũng may mà có anh Hải.”

May mắn thay cuối cùng anh Hải xuất hiện và nói rằng cô Quỳnh Anh là của mình, điều đó chứng tỏ rằng cô Quỳnh Anh không hề quyến rũ những người chồng khác.

Lúc đó nếu không làm vậy, anh Hải dù có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không thể bịt miệng nhiều người như vậy.

“Chính xác, đúng là tôi rất muốn cảm ơn anh Hải.” Nguyễn Quỳnh anh nhìn Trần Vĩnh Hải mỉm cười.

Khi bản thân cô bị nhiều người mắng là kẻ thứ ba, không biết xấu hổ,.. tinh thần cô lúc đó thiếu chút nữa là nát rửa, năm đó khi cô chứng kiến ​​cảnh mẹ mình bị Lê Diệu Ngọc làm khổ sở thật thảm hại biết bao nhiêu.

Kẻ thứ ba là như thế, chính bản thân cô còn ghét bỏ nó, nên cô không thể chấp nhận được bị người khác nói như vậy, huống chị cô chỉ có một mình họ lại có rất nhiều người.

Cô nghĩ, nếu đến cuối cùng Trần Vĩnh Hải không xuất hiện, có lẽ sự chờ đợi của cô sẽ ngay lập tức phải tuyệt vọng.

Mặc kệ anh là xuất phát từ bất kỳ suy nghĩ nào mà chấp nhận đứng ra giúp cô, cô cũng rất biết ơn anh.

Trần Vĩnh Hải hừ lạnh không nói gì, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê.

Nhưng lúc này, một người giúp việc cung kính bước tới: “Cậu Hải, có một số phu nhân từ biệt thự khác đến và nói muốn gặp cô Quỳnh Anh.”

“Gặp tôi sao?” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào mũi cô vẻ mặt nghi hoặc.

Những người phụ nữ đó gặp cô ấy làm gì.

Cô ấy không thể quên được ở cổng Nam họ đã chỉ vào mặt cô mắng chữi

“Đúng vậy.” Người giúp việc gật đầu.

Nguyễn Quỳnh Anh do dự một lúc, ánh mắt hỏi Trần Vĩnh Hải nên đi hay không đi.

Dù Trần Vĩnh Hải không thể nhìn thấy, anh cũng có thể cảm nhận được cô đang nhìn anh, anh khẽ nhướng mắt, đôi trống rỗng hướng về phía cô, thản nhiên phun ra ba chữ: “Tùy ý cô”

Có nghĩa là cô muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì không gặp, tùy vào cô.

Loay hoay vài giây, cô ấy vẫn chọn gặp mặt.

Dù sao bọn họ đều sống trong biệt thự này, các bà ấy xúc phạm đỗ lỗi cho Trần Vĩnh Hải không nói, lỡ đâu bọn họ trở về lại như gió thoảng qua tai, chồng của các bà ấy lại nhắm vào Tập đoàn Nguyễn Thị làm gì đó sẽ không tốt lắm.

“Vậy tôi ra ngoài gặp đây.” Nguyễn Quỳnh Anh chống gậy đứng dậy.

Không có sự cho phép của Trần Vĩnh Hải, cô không dám gọi những người đó vào.

Nguyễn Quỳnh Anh đi theo người giúp việc ra ngoài

Nhưng không lâu sau cô ấy quay lại, mang về rất nhiều quà.

Cô dở khóc dở cười phải phiền người giúp việc đem đóng quà này đến phòng khách, cô nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha: “Anh hải, các bà ấy đến là để tìm tôi giải thích.”

“Chỉ vì họ nể mặt tôi, cô đắc ý cái gì?” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng cười cô.

Vẻ mặt của Nguyễn Quỳnh Anh cứng đờ, sau đó cô cười bất đắc dĩ: “Tôi không đắt ý, tôi chỉ cảm thấy ngạc nhiên.”

Tất nhiên cô ấy biết rằng những người phụ nữ đó đến đây vì nể mặt Trần Vĩnh Hải.

Nếu không chỉ dựa vào cô một chủ tịch tập đoàn nghèo túng, không đáng để bọn họ bỏ công đi đến đây.

Nhưng bị anh ấy không nể tình nói ra sự thực, trong lòng cô vẫn có chút khó chịu.

“Đóng quà này thật phiền phức, chú Hoàng giúp tôi trả lại.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn người quản lý Hoàng với vẻ mặt van xin.

Vừa rồi cô muốn trực tiếp trả lại nhưng họ đưa cho cô rồi bỏ đi, cô kéo lại không được.

Hơn nữa nhìn vào bao bì, những món quà mà cô nhận đều có giá trị cao, cô cầm sẽ phỏng tay.

Quản gia Hoàng cười nói: “Cô Quỳnh Anh, cô nhận chúng đi, giờ trả lại họ lại mất hứng, và lo lắng nữa.”

Khi trả lại quà bọn họ lại nghĩ rằng cậu Hải không chấp nhận lời xin lỗi của họ, sẽ trả thù bọn họ.

Đúng vậy, anh biết rõ mục đích của bọ họ, họ thực sự suy nghĩ thấy áy náy, nhưng anh ấy là cậu Hải không phải là cô Quỳnh Anh.

Chẳng qua họ nhìn ra Nguyễn Quỳnh Anh một vị trí rất quan trọng trong tim của Cậu Hải, nên mới đặt biệt tìm đến đây gặp cô Quỳnh Anh

Nghĩ rằng chỉ cần làm cho cô Quỳnh Anh vui cậu Hải sẽ tính toán với bọn họ.

Không thể không khen những người này thực sự rất khôn khéo.

Nhưng họ đã tính toán sai rồi, vì Trần Vĩnh Hải thật ra không có ý định tính toán gì với họ.

Sau khi nghe quản gia Hoàng nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh càng thấy khó xử hơn, cô cười khổ nhìn đống quà: “Nhưng mấy đồ này đối với tôi lại vô dụng.”

“Vậy thì vứt đi!” Trần Vĩnh Hải nhíu mày, giọng nói tràn nhập không kiên nhẫn.

Nguyễn Quỳnh Anh ngây người mở miệng: “Làm vậy không đúng lắm.”

Rất không phải phép.

“Vậy thì cất vào nhà kho trên lầu.” Quản gia Hoàng chỉ lên lầu cười, gợi ý.

Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy cũng được nên đồng ý.

Khi cô đem hết đóng qua bỏ vào nhà kho đang đi ra thì thư ký Diêm gọi điện thoại đến.

Nghĩ ra ông ấy gọi đến để nói về họp báo ngày hôm qua về vụ việc thang máy, tim cô đập nhanh: “Thư ký Diêm, có kết quả điều tra rồi đúng không?

“Đúng vậy.” Thư ký Diêm thở dài,trả lời: “Nhưng kết quả không tốt lắm.”

Tim cô chậm một nhịp, Nguyễn Quỳnh Anh hỏi: “Sao vậy?”

“Cô nói đúng. Cung cấp thang máy gian lận, đúng là ở người ở bộ phận sửa chữa, anh ta nhân lúc chúng ta đang họp, kiếm cớ bỏ đi, sau đó không quay lại nữa.”

“Chạy rồi?” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, cao giọng nói.

Thư ký Diêm nhéo nhéo mũi đau nhức: “Đúng vậy, người này đã bỏ trốn. Điều nực cười là, thân phận người đó là giả.”

“Người ở bộ phận nhân sự lúc đó đã không kiểm tra Trần Vĩnh Hải đối chiếu sự thật khi tuyển người sao?” Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt, mặt đỏ bừng tức giận.

Danh tính là giả mà cũng tuyển vào, là chuyên gì đây?

Thư ký Diêm cười khổ trả lời: “Chuyện này không liên quan gì đến bộ phận nhân sự. Nhân viên sửa chữa không phải do bộ phận nhân sự tuyển, mà do quản lý Lưu của bộ phận thị trường. Quản lý Lưu nói rằng nhân viên sửa chữa từng là bạn cùng phòng ở trường đại học của anh ấy và nhờ anh ấy giới thiệu việc làm. Anh ấy mới tuyển vào làm.”

Thái dương của Nguyễn Quỳnh anh phồng lên.

Tại sao lại liên quan đến quản lý Lưu ở bộ phận thị trường?
Cô ấy cảm thấy chuyện này tại sao càng ngày càng loạn, lại ngày càng nhiều người liên quan đến.

“Vậy thì thư ký Diêm, ông có cảm thấy là quản lý Lưu vô tội trong chuyện này không?”

“Tôi không rõ lắm.” Thư ký Diêm đẩy kính, sau thấu kính một ánh sao chợt lóe ra: “Nhưng tôi cũng đã tra xét quản lý Lưu một chút. Chủ tịch cô đoán xem tôi phát hiện được gì?”