Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 81: Chương 81




Càng nghĩ càng thấy có khả năng, ngoại trừ chuyện này, cô không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác.

“Muốn tìm bà ấy hỏi một chút.” Nguyễn Quỳnh Anh lẩm bẩm, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Lê Diệu Ngọc.

Ngay khi vừa chạm đến danh bạ, cô liền dừng lại.

Cô chợt nhớ ra mình không có số mới của Lê Diệu Ngọc.

Nhưng thật may mắn cô có số của Nguyễn Trâm Anh

Nguyễn Quỳnh Anh gọi điện thoại cho Nguyễn Trâm Anh, nhưng trong điện thoại lại vang lên một giọng nữ máy móc lạnh lùng: “Xin chào, số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang tắt máy…”

Đó có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Cô đặt điện thoại di động xuống, đành phải tạm gác ý nghĩ gọi điện thoại trong đầu lại, dự định một lúc nào đó sẽ đến nhà họ Nguyễn một chuyến, gặp trực tiếp bà ta để hỏi rõ ràng.

Nguyễn Quỳnh Anh trở về phòng, vừa vào cửa liền thấy sắc mặt Trần Cận Phong không tốt lắm, vẻ mặt suy ngẫm nhìn chằm chằm cô.

Cô hoảng sợ hỏi: “Sao ... sao vậy?”

“Em đã đi đâu vậy?” Anh lạnh giọng hỏi cô.

Nếu không phải vì nhìn thấy chiếc túi của cô trên bàn anh, anh đã nghĩ rằng cô đã rời đi.

Nguyễn Quỳnh Anh tự biết mình không đúng sờ sờ gáy: “Em đi gặp một người.”

“Lê Diệu Ngọc?”

“Anh biết?” Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Trần Cận Phong mở gói thuốc ra cười khẩy: “Làm sao anh không biết quan hệ giữa em và bà ta được? Giữa trưa bà ta đã xuất viện rồi?”

“Vậy thì anh có biết tại sao bà ta lại xuất viện không?”

Mặc dù trong lòng có chút phỏng đoán, nhưng cô không thể không hỏi.

Trần Cận Phong xoa thuốc khử trùng lên chân cô, không thèm nhìn lên: “Anh không biết, nhưng sáng hôm đó Nguyễn Trâm Anh đến viện cãi nhau với Lê Diệu Ngọc một trận, buổi trưa bà ta đã xuất viện.”

Cãi nhau?

Vậy mà còn có chuyện như vậy.

“Họ tranh cãi về chuyện gì vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh ngạc nhiên, mở miệng hỏi.

Kể từ khi Lê Diệu Ngọc tiến vào nhà họ Nguyễn đến nay, vì để đứng vững trong nhà họ Nguyễn tình cảm hai mẹ con của họ luôn rất tốt, chưa bao giờ cãi nhau bao giờ.

Chỉ thỉnh thoảng oán hận vài câu thôi.

Bây giờ tranh cãi, làm cô không khỏi phải suy nghĩ nhiều hơn.

“Em cho rằng tôi biết tất cả mọi chuyện à, tôi cũng chỉ nghe lời mấy y tá đó nói thôi.” Trần Cận Phong nhìn Nguyễn Quỳnh Anh trắng bệch, đứng dậy tháo găng tay ra: “Được rồi, đã thoa thuốc xong rồi. Hai ngày nay đừng để bị ướt hay vận động mạnh, đem một cái xe lăn về.”

“Không cần thiết đâu.” Cô xua tay từ chối, nghĩ nghĩ một chút nói: “Lấy cho em một đôi nạng là được.”

Ngồi trên xe lăn thì lúc nào cũng phải nhờ người khác đẩy đi.

Lên xuống thật bất tiện.

“Cũng phải, chú ý bản thân nhiều hơn, đừng ngã nữa.” Trần Cận Phong rửa tay.

Sau đó anh mở ngăn kéo lấy chìa khóa xe từ bên trong ra: “Anh đưa em về.”

“Không cần đâu, có người đang đợi em.” Người giúp việc do quản gia Hoàng sắp xếp vẫn đang đợi ở cửa bệnh viện.

Trần Cận Phong cũng nhớ tới, đành phải từ bỏ mà để lại chìa khóa vào: “Vậy anh đưa em ra cửa, hai ngày nữa anh sẽ trở về cùng em đi kiểm tra lại.”

“Được.”

Bước ra khỏi viện, trời dần âm u, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua.

Nguyễn Quỳnh Anh rùng mình một cái, Trần Nham Phong nhìn thấy liền cởi áo khoác ngoài, khoác lên người cô.

Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng tràn vào mũi cô, cô cũng không cảm thấy khó chịu.

“Cận Phong, em không cần đâu.” Cô muốn trả lại chiếc áo khoác cho anh ta.

Trần Cận Phong vươn tay chặn lại: “Ngoan nào, mặc vào!”

Thái độ anh ta rất kiên quyết.

“Nhưng mà anh thì sao.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chiếc áo sơ mi mỏng của anh.

Trần Cận Phong cười mở cửa xe cho cô: “Trong phòng anh có. Được rồi, lên xe đi, trời tối đen rồi.”

“Được ... Vậy hai ngày sau em sẽ trả lại cho anh.”

Cô nói xong liền vén áo cúi đầu vào xe.

Trần Cận Phong đóng cửa xe và vẫy tay với cô.

Nụ cười trên mặt anh ta dần biến mất cho đến khi nhìn chiếc xe đi khuất, anh ta chuyển sang vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn không thấy vẻ dịu dàng thường ngày.

Nguyễn Quỳnh Anh trở về biệt thự của Trần Vĩnh Hải, trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng.

Cô bước vào phòng khách, người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, cô sửng sốt một chút.

Lúc này, không phải anh nên xử lý công vụ trong phòng sách sao?

Nguyễn Quỳnh Anh cũng không nghĩ nhiều, vô thức bước nhẹ chân, sợ quấy rầy anh.

Tuy nhiên, người đàn ông đã phát hiện ra cô từ rất lâu, anh đóng sách lại và nhìn cô, mắt anh trầm xuống và giọng nói lạnh lùng: “Áo khoác trên người của cô là của ai?”

Cô trở về đã rất muộn rồi.

Áo khoác?

Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu nhìn xuống người và nhớ rằng cô vẫn đang mặc áo khoác của Trần Cận Phong.

Vốn định cởi nó ra trước khi xuống xe, nhưng cô lại quên mất.

“Là của anh Cận… Bác sĩ Phong.” Cô nhanh chóng cởi áo khoác, khoác lên cánh tay và đáp, giọng nói nhẹ nhàng.

Suýt nữa, cô lại ở trước mặt anh, gọi Cận Phong.

Lần trước cô gọi như thế này, anh đã chế nhạo việc cô thân thiết với anh Cận Phong như thế nào.

“Vứt đi!” Trần Vĩnh Hải liếc mắt, lạnh lùng ra lệnh.

Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng giấu chiếc áo khoác sau lưng: “Không, tôi đã hứa trả lại cho bác sĩ Phong.”

Cô không ngờ rằng anh lại bảo cô làm điều đó.

Cô không nghĩ rằng anh đang ghen, và anh cũng sẽ không ghen với cô.

Nhưng bởi vì cô là tình nhân của anh, tốt xấu gì cô cũng có thể coi là người phụ nữ của anh, thấy cô mặc quần áo của người đàn ông khác khiến anh khó chịu.

Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh rất coi trọng cái áo kia, sắc mặt Trần Vĩnh Hải càng lạnh hơn, hai tay cầm sách hơi siết chặt, giống như đang kìm lại thứ gì đó: “Thật không muốn vứt đi?”

Nghe thấy giọng nói có chút tức giận của anh, Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi nhấn mạnh: “Xin lỗi anh nhưng lần này tôi không thể.”

Trần Vĩnh Hải mím môi mỏng, trong mắt có tia lửa bùng lên, buông sách đứng dậy tiến lại gần cô.

Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ rằng anh ta sẽ làm gì đó với cô, và nhắm mắt lại trong sợ hãi.

Nhìn thấy cô như vậy, trái tim Trần Vĩnh Hải chùng xuống, ngoài sự tức giận, những cảm xúc khác lóe lên trong mắt anh.

Cô sợ anh như vậy sao?

Nhận ra điều này, Trần Vĩnh Hải sắc mặt trở nên lành lạnh, anh đưa tay ra.

Vốn dĩ muốn tự tay ném chiếc áo khoác đáng ghét trên tay cô, nhưng anh đột ngột dừng lại khi ngửi thấy mùi thuốc từ cô.

Một lúc lâu, bàn tay dang ra của anh nắm chặt nắm đấm, mặt không chút cảm xúc nói: “Không có lần sau!”

Lần sau nếu để anh nhìn thấy trên người cô có hơi thở hay đồ vật của người đàn ông khác, anh sẽ không dễ dàng thu tay lại như bây giờ.

Nguyễn Quỳnh Anh mở mắt ra, vui vẻ đồng ý: “Được, tôi biết rồi.”

Thực ra, không cần anh nói cô cũng sẽ không làm vậy nữa.

“Cút đi nhà ăn ăn cơm!” Lãnh đạm bỏ lại câu nói, Trần Vĩnh Hải xoay người bước tới nhà ăn.

Vẻ mặt vui mừng của cô rơi vào trong mắt anh, làm anh rất không vui.

Anh sợ nếu không rời đi, anh không thể nhịn được mà bóp chết cô.

Vì người đàn ông khác mà cô vui vẻ đến như vậy.

“Đến ngay.” Nguyễn Quỳnh Anh vắt áo khoác lên sô pha, chống gậy chậm rãi đi theo.

Trong nhà ăn cũng chỉ có cô và Trần Vĩnh Hải, cô nhìn chiếc ghế mà Tô Hồng Yên thường ngồi, do dự vài giây, cô vẫn hỏi: “Anh Hải, cô Yến không ăn sao?”

Trần Vĩnh Hải nhướng mi và liếc nhìn cô mà không trả lời.

Nguyễn Quỳnh Anh khẽ nhún vai, gạt đi nghi ngờ, yên lặng ăn bữa tối.

Cô đã quen với việc ở bên bàn ăn, nghe Tô Hồng Yên nói chuyện với Trần Vĩnh Hải, bây giờ yên lặng như vậy làm cô có chút không quen.

Cô muốn nói chuyện với anh, nhưng lại sợ chủ động nói, lại không nhận được phản ứng của anh, khiến bản thân có vẻ xấu hổ.

Bữa tối kết thúc trong bầu không khí im lặng như vậy.

Trần Vĩnh Hải có công việc cần phải giải quyết, vì vậy anh lên lầu và quay lại phòng làm việc.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng không vội, ngồi trên sô pha trong phòng khách một lúc để tiêu hóa đồ ăn, sau đó chuẩn bị lên lầu, trở về phòng.

Vừa bước lên tầng ba, cô đã thấy quản gia Hoàng mang cà phê đến cho Trần Vĩnh Hải.

“Cô Quỳnh Anh, chào buổi tối.”

“Chào buổi tối.” Nguyễn Quỳnh Anh cười đáp lại.

Quản lý Hoàng nhìn vào chân cô, và quan tâm hỏi: “Chân của cô vẫn ổn chứ?”

“Không có sao hết, dưỡng thương một thời gian là khỏi rồi.”

Sau khi xoa thuốc, giờ đã không đau nữa.
“Vậy là tốt rồi.” Vẻ mặt của quản gia Hoàng vui vẻ.

Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ Tô Hồng Yên còn chưa xuống ăn cơm, nhịn không được tò mò hỏi: “Cô Yên không có chuyện gì chứ?”

“Cô Quỳnh Anh không biết sao? Cô Yên đã quay về rồi.”