Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 65: Chương 65




“Anh ấy đang ở đâu?” Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên, tâm trạng có chút lo lắng.

Đây là biệt thự của Trần Vĩnh Hải, anh ấy qua đây, nếu để Trần Vĩnh Hải biết được, nhất định anh sẽ tức giận.

“Bác sĩ Phong đang ở phòng khách.”

Ngang nhiên vào được đây?

Anh ấy không bị đuổi đi thực sự là chuyện lạ!

“Tôi sẽ qua đấy ngay.” Nguyễn Quỳnh Anh lau qua miệng, vội vàng bước đến phòng khách.

Tô Hồng Yên đỡ trán, thấp giọng nói: “Bác sĩ Phong… liệu có phải anh ta không?”

Vừa nghĩ đến chuyện có thể chính là anh ta, Tô Hồng Yên không thể ngồi yên, đứng lên, vội đuổi theo Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh đi tới phòng khách, nhìn thấy Trần Cận Phong đang ngồi ở sô pha, đang nâng tách cafe lên uống.

Có lẽ tách cafe rất hợp với vị giác của anh ấy, mặt anh lộ rõ vẻ hài lòng, nhắm mắt lại thưởng thức. 

Người giúp việc nữ đứng bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên mỗi lần nhìn trộm anh ấy, còn hỏi anh ấy có muốn uống thêm không.

“Cận Phong.” Nguyễn Quỳnh Anh đi đến, gọi tên anh.

Trần Cận Phong mở mắt ra, nhìn cô cười ấm áp: “Quỳnh Anh, em đây rồi.”

Cô gật đầu, Nguyễn Quỳnh Anh dùng giọng vội vàng hỏi: “Sao anh lại qua đây ? Anh không sợ…”

Biết cô muốn nói gì, Trần Cận Phong đặt tách cafe trong tay xuống, ý cười ngày càng hiện rõ, “Yên tâm đi, lần này là tổng giám đốc Hải mời anh đến.”

“Ai?” Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu, vẻ mặt không tin nổi.

Bộ dạng của cô trông rất ngốc nghếch, đôi mắt Trần Cận Phong qua thấu kính ánh lên vẻ tối tăm, vỗ vỗ tay lên hộp cứu thương bên cạnh: “Hôm qua em không tới bệnh viện, tổng giám đốc Hải gọi anh qua đây khám cho em.”

Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh há miệng thở dốc, liền vội vàng lục lại suy nghĩ.

Cô nghĩ đến hôm qua khi nhờ chú Dương chở đi, vốn là cô định đến bệnh viện khám lại, kết quả trên đường đến bệnh viện, cô nhận được tin nhắn của Lê Diệu Ngọc, sau đó cô liền bỏ qua chuyện đi khám, đến bây giờ cô mới nhớ.

“Thực sự xin lỗi Cận Phong, hôm qua xảy ra việc gấp, em quên mất.”

“Không sao, chẳng phải hiện tại anh đã đến đây rồi sao.” Trần Cận Phong nhún vai, tỏ vẻ không có gì.

Sau đó anh nhìn xung quanh hỏi: “Khám ngay tại đây, hay đi lên phòng?”

Nghĩ tới phòng y tế Trần Vĩnh Hải nói tối qua, Nguyễn Quỳnh Anh há miệng thở dài, nhìn về phía quản gia Hoàng.

Quản gia Hoàng hiểu ý liền chỉ lên trên lầu: “Phòng y tế ở trên tầng hai, đó là phòng cậu chủ đặc biệt dành cho cô Quỳnh Anh, trong đó có đủ mọi dụng cụ y tế.”

Nghe vậy, Trần Cận Phong nhăn mày, gọng kính vàng phản chiếu ánh sáng, “Anh ta đặc biệt làm cho em?”

Xem ra anh đã coi thường Trần Vĩnh Hải quá rồi.

“Đúng vậy, anh Hải rất quan tâm cô Quỳnh Anh.” Quản gia Hoàng nói tiếp.

Nguyễn Quỳnh Anh cười, không phản bác.

Trần Vĩnh Hải tính tình không cố định, nhiều khi đối xử với cô thực sự rất tốt, giống như vừa rồi ở trong phòng, anh tự tay cho cô uống thuốc.

Nhưng đôi khi đối với cô cũng rất tàn nhẫn, thật sự tàn nhẫn.

“Được, vậy lên phòng y tế.” Trần Cận Phong đeo hộp y tế lên lưng, ý bảo quản gia Hoàng dẫn đường.

Ba người đang chuẩn bị lên tầng, bỗng nhiên Tô Hồng Yên từ trong bóng tối bước ra, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Anh trai đã lâu không gặp.”

Anh trai?

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn nhanh về phía Trần Cận Phong.

Vẻ mặt ôn hòa của anh ấy biến mất, thay vào đó là thái độ thờ ơ, lạnh lùng, “Đúng vậy, đã lâu không gặp, tôi không nghĩ lại có thể gặp cô ở đây, em gái Yên.”

Ba chữ ‘em gái Yên’ bị anh nhấn mạnh, còn mang theo ý oán hận.

Thái độ Trần Cận Phong như vậy, khiến Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy có chút xa lạ. Trong trí nhớ cô, từ khi biết anh ấy đến giờ, Trần Cận Phong luôn là người hiền lành, chưa từng để lộ ra thái độ hung ác nham hiểm như này.

Hiện tại anh ấy không chỉ lộ ra vẻ hung ác, mà đối tượng còn là Tô Hồng Yên, chuyện Trần Cận Phong và Tô Hồng Yên là anh em còn khiến cô kinh sợ hơn.

“Em cũng không ngờ, sau hai năm, em lại có thể gặp lại anh, em còn nghĩ cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.”

Tô Hồng Yên ôm cánh tay, liếc nhìn thấy trên vai Trần Cận Phong có để hộp cứu thương, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Anh trai hiện tại là bác sĩ ngoại khoa sao?”

“Có vấn đề gì không?” Trần Cận Phong nghiêm nghị, không mặn không nhạt trả lời.

Tô Hồng Yên che miệng cười hai tiếng: “Đương nhiên không có gì, em thấy mừng cho anh, cuối cùng thì anh cũng chọn đúng chuyên ngành. Nếu cô giáo biết được, nhất định sẽ rất vui mừng.”

Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày, những lời này nghe thế nào cũng thấy có vẻ khó chịu.

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng khi vào tai cô, lại không khác gì lời giễu cợt.

Có lẽ là cô tự cảm thấy sai không?

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Cận Phong, chỉ thấy hai tay anh nắm thành nắm đấm, bộ dạng gắt gao như đang cố kiềm chế điều gì đó: “Vậy nhờ em gái đây nói lại với cô hộ tôi.”

“Hay là thôi đi, cô giáo vừa vào phòng thí nghiệm, mấy tháng nữa mới liên lạc được, để lần sau nói với cô ấy đi.”

Tô Hồng Yên xua tay, cười tủm tỉm nói: “Dù sao lâu rồi hai anh em chúng ta mới gặp lại, buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?”

Trần Cận Phong buông lỏng tay ra, không nể nang trực tiếp từ chối: “Không cần, buổi tối tôi bận việc ở bệnh viện, sau này nói, hiện tại tôi phải khám cho Quỳnh Anh, không có thời gian nói chuyện.”

Nói xong, anh nhanh chóng đi lên tầng trước.

Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng đuổi theo.

Tiến đến phòng y tế, cô lo lắng hỏi: “Cận Phong, anh không sao chứ?”

Trần Cận Phong tháo kính xuống, nhíu mày, giọng nói khàn khàn mang theo chút mệt mỏi: “Không có gì.”

“Thật sự không có gì sao? Nhìn sắc mặt anh không tốt, rốt cuộc anh và Tô Hồng Yên có quan hệ gì, cô ấy thực sự là em gái anh sao?”

Cô thấy hoàn toàn không giống, rõ ràng nhìn giống kẻ thù.

Trần Cận Phong xoay người lại, mắt đã đeo kính lên, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười mang theo chút cô đơn: “Cô ta là em gái của anh, nhưng giữa anh và cô ta đã xảy ra một số chuyện, cho nên quan hệ không tốt, đúng rồi, sao cô ta lại ở đây?”

Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe miệng, trên mặt bỗng nhiên hiện lên một chút đau thương.”Cô Yên ở đây, cô ấy là người luôn ở bên cạnh Trần Vĩnh Hải.”

Cũng là người phụ nữ mà Trần Vĩnh Hải thích.

“Hóa ra là như vậy.” Trần Cận Phong gật đầu, trên mặt cũng không có biểu hiện gì kinh ngạc, giống như anh ấy đã biết trước.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng không nghĩ nhiều, cởi áo khoác ra, chuẩn bị cho anh ấy khám.

Trần Cận Phong ở một bên chỉnh lại số liệu trên dụng cụ y tế, cúi đầu dặn dò cô: “Quỳnh Anh, sau này tránh xa người phụ nữ tên Tô Hồng Yên kia một chút. Cô ta không phải người đơn giản.”

Nguyễn Quỳnh Anh ngạc nhiên, lúc sau liền cười đáp: “Em hiểu rồi.”

Không cần anh ấy nhắc nhở, cô cũng sẽ không qua lại nhiều với Tô Hồng Yên.

Quan hệ người thế thân và chính chủ khiến cô và Tô Hồng Yên không thể nào hòa hợp.

Hơn nữ cô cũng nhận ra Tô Hồng Yên không phải người phụ nữ đơn giản , hơn nữa còn rất nguy hiểm.

Vì muốn tốt hơn cho cuộc sống của mình, cô tự nhiên sẽ chủ động tránh xa Tô Hồng Yên.

“Hiểu được là tốt rồi, được rồi, nằm lên đó đi, anh khám tim cho em.” Trần Cận Phong ngồi vào máy tính, chỉ vào dụng cụ đối diện.

Nguyễn Quỳnh Anh nghe lời liền nằm xuống, nhắm mắt lại, mặc kệ máy móc quét kiểm tra tim cô.

Khi khám xong thì đã là hai tiếng sau,Trần Cận Phong liền nhanh chóng chuẩn bị quay về bệnh viện, Nguyễn Quỳnh Anh cầm một tập tài liệu theo sau anh ấy, tính để anh đi nhờ xe của cảnh sát.

Hai người vừa nói vừa cười rời khỏi biệt thự, quản gia Hoàng nhớ tới lời dặn của Trần Vĩnh Hải trước đấy, suy nghĩ một lúc, vẫn là gọi điện thoại cho anh: “Anh Hải, bác sĩ Phong đã khám xong cho cô Quỳnh Anh rồi.”

“Tình hình thế nào?” Trần Vĩnh Hải phê duyệt văn kiện, giọng điệu thờ ơ, lạnh lùng.

Quản gia Hoàng cầm tài liệu khám giở hai trang: “Tình trạng của cô Quỳnh Anh khỏe mạnh, chỉ là...”

Lông mày nhíu chặt, Trần Vĩnh Hải đặt bút xuống, trầm giọng phun ra một chữ, “Nói!”
“Chính là tim cô ấy đã bị thoái hóa nghiêm trọng.” Quản gia Hoàng lau mồ hôi, thở dài vội nói.

Cơ thể ở tuổi hai mươi, nhưng trái tim mang thể trạng hơn năm mươi tuổi phối hợp lại.

“Ý của anh là, sau này cô ấy sẽ phải thay tim?” Tay cầm bút siết chặt, ánh mắt Trần Vĩnh Hải trở nên lạnh lùng, sâu thẳm tăm tối.