Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 3: 3: Lại Là Đòn Thù Của Vĩnh Hải




Cô nghiêng đầu nhìn lên trên tầng, cô thấy người vợ kế của bố mình, Lê Diệu Ngọc, đang dẫn cô con gái Trâm Anh đi xuống.

Quỳnh Anh vô thức nhíu mày: “Dì Ngọc, có chuyện gì thế?”

“Cứu tinh của nhà ta đã trở lại, đương nhiên dì phải ra chào hỏi rồi.” Bà Ngọc nói, nhưng đột nhiên như nghĩ ra điều gì, bà ta bỗng bật cười.

“À đúng rồi, Quỳnh Anh, con định làm gì của người ta? Vợ à? Tiếc là nó không phải là một cuộc hôn nhân, đó chỉ là một cuộc mua bán.”

“Bà nói gì?” Việt Anh gằn giọng, nắm chặt tay chuẩn bị xông lên ăn thua với bà Ngọc, nhưng Quỳnh Anh đã ngăn lại.

“Dì Ngọc.” Quỳnh Anh lạnh lùng nhìn hai mẹ con bà Ngọc, nói bằng giọng lạnh lùng: “Tôi làm gì, liên quan gì đến dì?”

Nếu không phải vì bà Ngọc liên tiếp khiêu khích, mẹ cô đã không tự sát.

“Ai nói không liên quan?” Bà Ngọc khóe miệng càng thêm tự đắc, một tay nắm lấy tay Trâm Anh.

“Vừa rồi nhà họ Trần vừa phái người đến nói Vĩnh Hải muốn lấy Trâm Anh nhà chúng ta.”

Quỳnh Anh nghe xong như sét đánh ngang tai, cô thốt lên: “Không thể nào!”

“Ai nói không thể?” Bà Ngọc vẫn nói giọng chế nhạo.

“Ngày đính hôn đã định, có thể nói là chuyện bịa đặt được sao?”

Quỳnh Anh khẽ run lên. Vĩnh Hải muốn lấy em cùng cha khác mẹ của cô sao?

“Chị Quỳnh Anh?” Việt Anh lo lắng nhìn chị gái.

Gương mặt Quỳnh Anh tái nhợt

“Quỳnh Anh, con đừng buồn. Nhân tiện, tiền đã lấy được chưa?” Vẫn là sự khiêu khích của bà Ngọc.

Tập đoàn Quỳnh Việt được thành lập bởi bố và mẹ cô. Cô không thể nhìn tập đoàn bị hủy hoại như thế này.

“Tập đoàn phải được cứu, nhưng có tin tức từ bệnh viện rằng đã tìm thấy người có tủy tương thích với bố con. Lần điều trị tiếp theo sẽ tốn gần 2 tỷ.” Bà Ngọc tiếp tục.

Quỳnh Anh bình tĩnh lại, cô cười yếu ớt nói: “Đây là chuyện đáng mừng. Để bác sĩ sắp xếp ca mổ càng sớm càng tốt. Tôi nhất định sẽ kiếm đủ 500 triệu.”

Đôi mắt Việt Anh có một chú do dự, cậu nghiến răng nghiến lợi nói:

“Bố ... còn đang đi vay nặng lãi. Nếu không trả nợ, e rằng sẽ sớm có người tìm đến nhà gây phiền phức. Nhưng cả tiền rất lãi đến tận…70 tỷ.”

Quỳnh Anh không thể đứng vững được nữa. Cô suýt ngã quỵ. Bà Ngọc hiển nhiên nhận ra sự khác thường của 2 chị em. Trong lòng bà rất vui mừng, nhưng lại giả vờ ân cần nói

“Chuyện gì xảy ra? Có cần dì giúp không?”

Quỳnh đột ngột nhìn bà, ánh mắt sắc lạnh và đáng sợ.

“Không.” Quỳnh Anh lạnh lùng đáp, lông mày không ngừng nhíu chặt.

“Tôi sẽ tìm cách giải quyết mọi chuyện, để không phải làm phiền đến dì.”

Khi mẹ cô qua đời, bố cố vì cảm giác tội lỗi mà lập di chúc, tài sản thừa kế sẽ thuộc về anh chị em Việt Anh và Quỳnh Anh. Không ngờ rằng sau khi phụ thân lâm trọng bệnh, bà Ngọc nhân cơ hội tạm nắm quyền quản lý.

Nghĩ đến đây, Quỳnh Anh mím chặt môi rời đi mà không quay đầu lại.

Thương trường như chiến trường. Việt Anh vẫn không thể tự mình kiểm soát được tình hình của tập đoàn. Quỳnh Anh phải tìm cách cứu vớt tập đoàn, cứu sống bố mình.

Trên đường trở về nhà Vĩnh Hải, Quỳnh Anh mím chặt môi, vẫn đang sũy nghĩ về những gì em trai vừa nói. Cô không biết phải làm gì để kiếm được 72 tỷ vào lúc này.

Cô quyết định lấy hết can đảm để nói chuyện với Vĩnh Hải một lần nữa. Quỳnh Anh nhìn qua cửa sổ xe, cô nhìn thấy một dòng chữ vàng ở cách đó không xa.

Hai mắt cô sáng lên, cô vội vàng gọi tài xế dừng lại: “Bác tài, cho tôi xuống đây.”

Chiếc xe chầm chậm dừng lại. Quỳnh Anh thanh toán tiền và xuống xe.

Đứng ở cửa của nơi ăn chơi nổi tiếng nhất thành phố, những chữ cái mạ vàng “Thời đại hoàng kim” trên nóc tòa nhà bay lượn như rồng trên bầu trời.
Quỳnh Anh túm chặt chân váy, nhìn chằm chằm tấm bảng hồi lâu. Cô từng cùng bố cô đến đây, cố biết rất nhiều người thuộc giới thượng lưu sẽ đến đây bàn chuyện kinh doanh. Vì vậy, cô biết rằng làm việc ở đây, dù chỉ là bồi bàn cũng có thu nhập tốt.

Mặc dù 72 tỷ là một con số trên trời đối với cô, nhưng chỉ cần làm việc chăm chỉ, cô tin rằng sẽ vẫn còn tia hi vọng với gia đình cô.

Quỳnh Anh hít sâu một hơi, cố nén lại căng thẳng cùng lo lắng bên trong rồi nhấc chân bước vào.