Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 29: 29: Ký Hợp Đồng




"...." Sắc mặt chú Dương lúc trắng lúc xanh, cuối cùng vẫn quyết định nhường đường.

Anh nói đúng, bây giờ không phải lúc để so đo, mạng sống của cô chủ mới là quan trọng.

"Vậy thì kính nhờ cậu Trần Vĩnh Hải đây." Chú Dương nhìn Trần Vĩnh Hải, cố ý nhấn mạnh hai chữ “kính nhờ”.

Trần Vĩnh Hải làm như không nghe thấy, sắc mặt không cảm xúc theo sau y tá vào khoa truyền máu.

Lúc đi ra sắc mặt anh tái nhợt, mỗi bước chân đều như không còn chút sức lực nào.

Bảo Quốc sợ anh xỉu, định đi tới đỡ nhưng lại bị anh lạnh lùng từ chối.

Đi tới bên cạnh chú Dương, Trần Vĩnh Hải đột nhiên dừng lại: "Tất cả chi phí lần này tôi sẽ thanh toán hết, chờ đến khi Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh dậy thì nói với cô ấy, tôi trả lại một dao này cho cô ấy. Trước đây tôi và cô ấy như thế nào thì sau này cũng sẽ như thế."

Nói xong những lời này, anh cũng không chờ chú Dương phản ứng mà nhanh chóng ra về cùng Bảo Quốc.

"Tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt mà." Chú Dương đấm ngực giậm chân, thở dài.

Yêu phải một người đàn ông lạnh lùng vô tâm như thế, cô chủ đúng là số khổ mà.

"Tỉnh rồi sao?"

"Chú Dương..." Nguyễn Quỳnh Anh mở mắt ra, đập vào mắt cô là phòng bệnh quen thuộc, cô cử động người, trên bụng truyền tới cảm giác đau nhói khiến cô như hít khí lạnh.

"Đừng động đậy, cẩn thận không vết thương sẽ nứt ra đấy." Chú Dương lo lắng nhắc nhở.

Nguyễn Quỳnh Anh nghe lời nằm yên, không dám cử động nữa.

Cô nhớ ra chuyện tối hôm qua, vì cứu Trần Vĩnh Hải mà cô đã dùng cơ thể mình để cản cho anh một dao.

Nghĩ tới đây, cô không nhịn được lo lắng: "Chú Dương, Trần Vĩnh Hải đâu? Anh ấy không sao chứ?"

Tối hôm qua, sau khi bị đâm, cô lờ mờ nhìn thấy Trần Vĩnh Hải và tên côn đồ kia đối đầu với nhau, dù sao thì người kia cũng có dao, Trần Vĩnh Hải khó tránh khỏi việc bị thương.

Nghe Nguyễn Quỳnh Anh hỏi vậy, vẻ mặt chú Dương nhanh chóng trở nên đen kịt, lạnh lùng nói:

"Cậu ta không chết được."

Cô cũng đã bị thương đến mức này, thế mà vẫn còn tâm trạng hỏi về người khác, thật sự không biết nói cô thế nào nữa.

"Cái gì? Anh ấy cũng bị thương sao?" Lòng Nguyễn Quỳnh Anh nóng như lửa đốt, bắt lấy thành giường bệnh ngồi dậy: "Anh ấy bị thương ở đâu? Bị thương có nặng không?"

Chú Dương nghe thấy thế thì nổi giận, đẩy cô nằm xuống: "Chỉ rút một chút máu thôi, cây kim cũng không lớn lắm, có thể nặng bao nhiêu chứ?"

"Rút máu sao?"

"Đúng vậy." Chú Dương gật đầu, tức giận lên tiếng: "Ngân hàng máu không đủ máu nên chính cậu ấy đã hiến máu để cứu cô, cậu ấy còn nói tiền viện phí sẽ do cậu ấy chi trả tất cả. Xem như vẫn trả nợ cho cô đã đỡ giúp cậu ấy một dao, trước kia hai người thế nào thì sau này cũng sẽ như thế."

"Anh… anh ấy nói thế thật sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh tái nhợt, âm thanh cô có hơi run rẩy.

"Không lẽ cô nghĩ tôi lại đi gạt cô sao?" Chú Dương trợn mắt.

Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, không lên tiếng.

Đương nhiên là cô sẽ không nghi ngờ chú Dương, chẳng qua là cô không muốn chấp nhận những lời mà Trần Vĩnh Hải nói.

Cô cứu anh chỉ đơn thuần là không muốn anh bị thương, cứu anh là muốn anh có thể tha thứ cho cô.

Nhưng anh lại nóng lòng muốn trả hết mọi thứ, gạt bỏ mối quan hệ qua một bên, trong lòng cô vẫn cảm thấy có hơi đau nhói.

Cô quả thật là giống như những gì anh nói, thật hèn hạ!

Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt cười khổ: "Chú Dương, Trần Vĩnh Hải nói không sai, tôi vì anh ấy mà đổ máu, anh ấy cũng đã trả hết cho tôi rồi. Anh ấy không hề nợ tôi gì cả."

“Không nợ gì cả sao? Có bản lĩnh thì tự cậu ta đâm mình một dao đi, đó mới gọi là không nợ." Chú Dương trợn mắt nói.

Nguyễn Quỳnh Anh bật cười lắc đầu.

Để Trần Vĩnh Hải tự đâm mình một dao sao? Làm sao có thể như thế được. Đừng nói Trần Vĩnh Hải sẽ không làm thế mà ngay cả cô cũng không đồng ý để anh làm như thế.

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

"Cô Nguyễn." Bảo Quốc mang tới một cái cặp đựng tài liệu, đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn cô cười.

Nguyễn Quỳnh Anh mời anh ta vào tiện thể nhìn sau lưng anh ta.

Sau lưng anh ta không còn ai cả, ánh mắt cô tràn ngập vẻ thất vọng.

"Cô Nguyễn, anh Trần kêu tôi tới đây để thương lượng về chuyện hợp đồng với cô. Đây là hợp đồng, cô nhìn xem có cần chỉnh sửa chỗ nào không?"

"Được." Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy hợp đồng, nhờ chú Dương đỡ cô dậy.

Bản hợp đồng rất dày, không thể xem xong nhanh được.

Nguyễn Quỳnh Anh vì tránh làm chậm trễ thời gian, nhìn sơ qua vài mục quan trọng, sau khi không tìm thấy bất cứ điều gì không hợp lý thì quyết định ký.

Thái độ thoải mái này khiến Bảo Quốc hơi nhíu mày:

"Cô Nguyễn không xem kỹ một chút sao?"

"Tôi tin anh ấy." Cô cười cười, cầm lấy cây bút sau đó ký tên mình, cô ký hai chữ kí.

Với sự hiểu biết của cô về Trần Vĩnh Hải, nếu anh muốn đối phó cô thì còn rất nhiều thủ đoạn, vì thế cũng không cần thiết phải động tay động chân trên bản hợp đồng để làm gì.

"Quả nhiên cô Nguyễn rất phóng khoáng, nhưng cô hãy xem cái này một chút." Bảo Quốc vừa nói, vừa lật bản hợp đồng tới trang kia, chỉ hàng chữ phía dưới cùng.

Nguyễn Quỳnh Anh bỗng nhiên trợn tròn mắt: "Lời sẽ được chia năm năm sao?"

"Cậu Trần nói cô đã thay anh ấy đỡ một dao, vì thế anh ấy sẽ nhường lợi ích cho cô, xem như tiền tổn thất tinh thần, và anh ấy sẽ không nợ cô gì cả."

Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh tối sầm lại, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: "Ừ, anh quay về nói cho anh ấy rằng anh ấy không nợ tôi gì cả."

Bảo Quốc đồng ý, ngay sau đó lại nói: "Tôi đã điều tra xong những thứ có liên quan tới tên côn đồ tối qua, là nhân viên phòng tài chính của tập đoàn Nguyễn Thị. Không biết nghe thông tin từ đâu mà nói rằng việc tập đoàn Nguyễn Thị cắt giảm nhân sự là do anh Trần đề ra. Vì thế gã ôm hận trong lòng, nhưng bây giờ cũng đã bị bắt."

Tội cố ý giết người, hơn nữa Trần Vĩnh Hải gây áp lực thì người kia chắc chắn sẽ bị kết án không nhỏ.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: "Tôi biết, phiền anh thay tôi xin lỗi anh ấy."

Người kia dù sao cũng là nhân viên của tập đoàn Nguyễn Thị, cô cũng xem như là chủ tịch của tập đoàn Nguyễn Thị, vì thế cô nên xin lỗi Trần Vĩnh Hải một tiếng.

Bảo Quốc hiểu ý cô, cười đồng ý.

Ra khỏi phòng bệnh, lúc đi tới khúc quanh của hành lang dài thì Bảo Quốc đột nhiên dừng lại, hướng về phía người đàn ông đang đứng trong bóng tối cung kính gật đầu:

"Anh Trần, cô Nguyễn đã ký hợp đồng."

"Cô ấy sao rồi?" Trần Vĩnh Hải dập tắt điếu thuốc trên tay, không mặn không nhạt hỏi một câu.

Bảo Quốc chần chờ một lúc: "Sắc mặt của cô Nguyễn không được tốt lắm..."

Mới vừa phòng cấp cứu đi ra, thế thì sắc mặt làm sao tốt được? Bảo Quốc cảm thấy câu trả lời của mình là dư thừa.

Nhưng Trần Vĩnh Hải dường như không muốn so đo, anh cầm lấy một bản hợp đồng khác, lật tới trang kia nhìn chằm chằm vào chữ ký của Nguyễn Quỳnh Anh một lúc lâu.

"Cậu đi tới bệnh viện chào hỏi một tiếng, sắp xếp cho người kiểm tra phòng nhiều lần một chút, chú ý tình trạng cơ thể của cô ấy."

Cơ thể cô mới vừa vượt qua cuộc phẫu thuật vì thế vẫn chưa khôi phục lại, thế mà lại còn chịu một dao này thì không dễ dàng để chữa trị, vì thế khó bảo đảm rằng cơ thể sẽ an toàn.

"Thế tôi đi đây."

Hiệu suất làm việc của Bảo Quốc rất nhanh, chỉ vừa chào hỏi thì không bao lâu sau bệnh viện đã cho người tới kiểm tra phòng bệnh của Nguyễn Quỳnh Anh.

Hai lần kiểm tra cách nhau chưa tới hai tiếng, một nhóm bác sĩ y tá nhanh chóng tràn vào.

Sau khi hỏi han một hồi ngắn ngủi, Nguyễn Quỳnh Anh mới biết cô là đối tượng chăm sóc chính của bệnh viện, chỉ vì cô đã vào phòng cấp cứu mấy lần.

Đối với kết quả này, Nguyễn Quỳnh Anh có chút dở khóc dở cười.

"Cô Nguyễn cứ nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi sẽ không quấy rầy."

"Được, các vị cứ đi thong thả."

Sau khi tiễn các bác sĩ và y tá, Nguyễn Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn bản hợp đồng vừa rồi.

Sau khi xem xong thì đã qua hai tiếng, cô giao bản hợp đồng cho chú Dương, để ông đưa cho thư kí của tập đoàn.

Cô tin sau khi thư ký nhìn thấy bản hợp đồng thì sẽ biết nên làm thế nào.

Lần này Trần Vĩnh Hải đã chi mười bảy nghìn năm trăm tỷ trong đó bảy nghìn tỷ là chuyển cho tập đoàn Nguyễn Thị, còn dư hơn mười nghìn tỷ dùng để mua vật liệu nghiên cứu phát triển điện thoại di động.

Có được mười bảy nghìn năm trăm tỷ này này, rốt cuộc tập đoàn Nguyễn Thị cũng vượt qua giai đoạn khó khăn.
Tảng đá lớn trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh cuối cùng cũng biến mất.

Cô cầm đồ điều khiển bật tivi lên, định sẽ tìm một tiết mục nhẹ nhàng để xem cho khuây khỏa tâm hồn nhưng cuối cùng sau khi tìm một lúc thì chọn một kênh hoạt hình và xem một cách thích thú.

Nhưng cô không biết những tin tức về mình đã được lên tivi.