Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 253




Trần Vĩnh Hải nhìn cô, môi mỏng mím lại thật chặt.

Nguyễn Quỳnh Anh phủi mông, hít một hơi sâu rồi nói chuyện: "Đầu tiên nói về quần áo cái đã, tôi thích quần áo màu nhạt, cũng không có nghĩa là tôi chỉ thích màu sắc nhạt, tôi không thích thỏ, nhưng anh cứ khăng khăng đưa thỏ Tô Hồng Yên thích cho tôi, ngay cả bốn năm trước khi quen nhau, nhiều lúc ánh mắt anh nhìn tôi cũng chỉ là thông qua tôi nhìn vào một người."

Nói tới đây, nước mắt vừa lau đi lại ứa ra trên khóe mắt.

Vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh cực kỳ châm biếm, nói tiếp: "Tôi vẫn luôn muốn biết, rốt cuộc anh muốn thông qua tôi để tìm kiếm ai, mãi đến khi tôi nhìn thấy Tô Hồng Yên tôi mới hiểu rõ, anh qua lại với tôi, chỉ xem tôi như nơi gửi gắm tình cảm mà thôi, cũng vì dáng vẻ bọn tôi giống như nhau, vì thế nên Trần Vĩnh Hải, anh thử tự hỏi lòng mình xem, anh thật sự không xem tôi như người thay thế của một ai khác hay sao?"

Cô dùng sức thật mạnh, căm hận chọt vào ngực của Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải bị đâm đau nhói, cau mày nắm chặt tay cô.

"Chỉ vì những điều đó mà cô đưa ra được kết luận này hay sao?"

Cảm nhận được sự tàn bạo tỏa ra từ trên người anh, Nguyễn Quỳnh Anh rút tay của mình ra khỏi tay anh: "Đây không phải là kết luận mà là sự thật, anh Hải, tại sao anh không dám thừa nhận?"

"Con mẹ nó tôi phải thừa nhận cái gì chứ?" Gân xanh hằn lên trên trán của Trần Vĩnh Hải, anh lớn tiếng gào lên.

Chuyện anh chưa từng làm thì bắt anh thú nhận kiểu gì?

"Bỏ đi, anh Hải, anh không muốn thừa nhận thì không cần thừa nhận, trong lòng anh và tôi hiểu rõ là được rồi." Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm Trần Vĩnh Hải với vẻ "tôi khinh thường anh", dường như đang nói anh hèn nhát không dám thừa nhận.

Trần Vĩnh Hải lại càng tức giận, hận không thể bóp chết cô.

Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh không cho anh cơ hội này, nhặt chiếc điện thoại di động nát bươm trên đất lên, đau lòng thở dời, quay người rời khỏi phòng ăn.

Quản gia Hoàng bị bắt nghe hết chuyện nhà cả một buổi, thấy trong phòng ăn yên tĩnh lại rồi, ông ấy mới thở dài một hơi đi ra khỏi phòng bếp.

Thấy Trần Vĩnh Hải đứng ở chỗ đó, thân hình cao lớn lại toát lên mấy phần đau thương tiêu điều.

Trần Vĩnh Hải như vậy lại làm cho lòng của quản gia Hoàng bỗng dưng trở nên đau lòng, ông ấy nhẹ nhàng bước tới: "Cậu Vĩnh Hải, cậu có sao không?"

Trần Vĩnh Hải vẫy vẫy tay, ra dấu không có chuyện gì.

Quản gia Hoàng không tin: "Cậu Vĩnh Hải, sắc mặt cậu rất tệ, có phải là còn chưa hết đau đầu đúng không?"

Trần Vĩnh Hải lắc lắc cái đầu nặng nề đang không ngừng nhói lên của mình: "Anh lấy thuốc lại đây cho tôi đi."

Bị cô gái Nguyễn Quỳnh Anh kia làm cho tức giận, tới bây giờ vẫn còn đau, không thể nào hết được.

Quản gia Hoàng không dám dây dưa, vội vã đi lên lầu lấy thuốc xuống.

Lấy thuốc ra khỏi phòng của Trần Vĩnh Hải, vừa khéo gặp Nguyễn Quỳnh Anh cũng đang đi ra khỏi phòng.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn vẻ mặt lo lắng và thuốc trên tay ông ấy, ánh mắt toát lên sự rối rắm, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi: "Quản gia Hoàng."

Cô cười nhạt lên tiếng chào hỏi.

Quản gì gượng gạo cười chào lại: "Cô Quỳnh Anh còn chưa nghỉ ngơi sao?"

"Không ngủ được, đi tới phòng làm việc làm chút chuyện." Nguyễn Quỳnh Anh nói xong thì cất bước đi vào thang máy.

Quản gia Hoàng đi theo sau lưng cô, nhiều lần muốn nói lại thôi: "Cô Quỳnh Anh, cô có biết bây giờ cậu Vĩnh Hải đang đau đầu lắm không?"

Bước chân của Nguyễn Quỳnh Anh bỗng chốc hỗn loạn, nhưng nhanh chóng vững vàng trở lại như lúc ban đầu, hờ hững: "Biết chứ."

"Vậy cô..."

"Quản gia Hoàng, tôi đã nói rồi, không có liên quan gì tới tôi cả." Nguyễn Quỳnh Anh thôi không cười nữa, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi sẽ không quan tâm tới anh ta nữa đâu, mà chẳng phải anh ta cũng không cần tới sự quan tâm của tôi hay sao?"

Dứt lời, cô ấn thang máy đi ra ngoài.

Cửa thang máy khép lại lần nữa, quản gia Hoàng thở dài than vãn.

Cậu Vĩnh Hải bị cô Quỳnh Anh chọc tức tới đau đầu, rất có thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, cũng không biết bao giờ tỉnh lại, ông ấy thật sự giận cô Quỳnh Anh, nhưng ông ấy lại không thể trách móc cô Quỳnh Anh cái gì.

Dù sao trong mấy tháng này, cậu Vĩnh Hải đối xử với cô ấy như thế nào, ông ấy cũng nhìn thấy hết rõ ràng.

Nói thật, cô Quỳnh Anh cũng không sai, ông cũng không có tư cách bắt cô Quỳnh Anh tha thứ cho cậu Vĩnh Hải, nhưng mà ông ấy có thể thử khuyên cô Quỳnh Anh bớt giận cậu Vĩnh Hải, tin là cô Quỳnh Anh có thể đồng ý.

Quản gia Hoàng cầm thuốc ra khỏi thang máy đã thấy Trần Vĩnh Hải ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Quản gia Hoàng vừa đi tới chỗ anh vừa mở nắp lọ thuốc.

Lúc tới trước mặt Trần Vĩnh Hải thì cũng đã lấy thuốc ra hết rồi.

Trần Vĩnh Hải nhận lấy rồi bỏ vào miệng.

Quản gia Hoàng vội vàng rót một ly nước cho anh.

Trần Vĩnh Hải lại đẩy ra.

"Cậu Vĩnh Hải, không uống nước sao được?"

"Không cần đâu, tôi đã nuốt vào rồi." Vẻ mặt Trần Vĩnh Hải lạnh tanh không có cảm xúc gì, nói.

Anh nhớ lại lần đó lúc cho Nguyễn Quỳnh Anh uống thuốc trong bệnh viện, cô cũng như thế này, dứt khoát bỏ vào miệng xong nuốt xuống, một đống lớn như vậy nhưng cô nuốt vào chẳng hề nhíu mày, anh cũng muốn thử một chút.

Nhưng thì ra mới phát hiện, nuốt trửng thuốc vào như vậy thật sự rất đắng.

Quản gia Hoàng lúng túng bỏ ly nước xuống.

Một tay Trần Vĩnh Hải để lên tay vịn, một tay khác xoa xoa huyệt Thái Dương: "Quản gia Hoàng, những câu nói ban nãy trong phòng ăn, chắc anh cũng nghe thấy rồi nhỉ?"

"Vâng." Quản gia Hoàng gật đầu.

Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại: "Anh cũng cảm thấy tôi xem cô thấy là người thay thế của Hồng Yên sao?"

"Chuyện này..." Quản gia Hoàng do dự vài giây: "Cậu Vĩnh Hải, cậu muốn nghe lời nói thật không?"

"Tôi cũng đã hỏi anh rồi, lẽ nào còn muốn nghe lời nói dối sao?" Trần Vĩnh Hải nhíu chặt lông mày, vẻ mặt khá là mất kiên nhẫn.

Quản gia Hoàng ngồi xuống trước mặt của anh: "Thật ra thì, nếu như không phải bây giờ tôi đã chắc chắn cậu Vĩnh Hải không có tình cảm như thế với cô Hồng Yên thì chính bản thân tôi cũng tưởng cậu xem cô Quỳnh Anh như người thay thế của cô ấy. Dù sao cậu đối xử với cô Hồng Yên rất tốt, tốt tới nỗi trước đó tôi cũng nghĩ là cậu yêu cô Hồng Yên."

"Tôi đối xử tốt với Hồng Yên là vì cô ấy đã cứu mạng tôi." Trần Vĩnh Hải nói ra, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Bôn năm trước, bên trong con hẻm kia, lúc anh bị đánh trúng đầu, ngã trên mặt đất không thể bò dậy nổi, cũng chính là nhờ có Tô Hồng Yên vừa mới về nước vô tình đi ngang qua đó cứu được anh.

Sau ngày đó, Tô Hồng Yên vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho anh.

"Tôi biết cậu Vĩnh Hải cảm kích ơn cứu mạng của cô Hồng Yên, nhưng từ góc độ của một số người không biết chuyện này, thì cậu thật sự có loại tình cảm kia với cô Hồng Yên." Quản gia Hoàng thở dài.

"Tôi chỉ xem cô ấy như em gái." Trần Vĩnh Hải mệt mỏi nhắm mắt lại.

Nghe vậy, quản gia Hoàng cười khổ lắc đầu: "Cậu coi cô Hồng Yên như em gái, nhưng chưa chắc cô Hồng Yên đã xem cậu như là anh trai."

"Hả?" Trần Vĩnh Hải bỗng nhiên mở mắt ra.

Anh vừa muốn hỏi câu này có nghĩa là gì thì Tô Hồng Yên đã hấp tấp chạy vào: "Anh Hải!"

Lời nói đến miệng lại nuốt trở về, Trần Vĩnh Hải nhíu mày nhìn cô ta: "Em thật sự tới sao?"

"Em lo lắng cho anh mà, trước đó sao lại cúp máy, đã xảy ra chuyện gì?" Tô Hồng Yên đi tới trước mặt anh, đứng từ trên cao nhìn xuống.

Trần Vĩnh Hải cảm thấy cô ta có hơi phiền phức, môi mỏng mím lại: "Không có chuyện gì cả."

"Nhưng em thấy sắc mặt của anh không được tốt!" Tô Hồng Yên lo lắng nói, sau đó như nhớ ra điều gì, vỗ vào túi của mình: "Em có đem theo kim châm, để em châm cứu cho anh nhé, thầy Hùng có nói rồi, châm cứu rất có lợi với bệnh đau đầu của anh."

"Không cần!" Trần Vĩnh Hải từ chối cô ta.

Không biết vì sao, trong đầu lại bỗng nhiên xuất hiện câu nói buổi sáng của quản gia Hoàng: "Tính cách của cậu Vĩnh Hải anh đã bắt đầu thay đổi từ khi cô Hồng Yên xuất hiện."

Cho nên bây giờ nghe thấy cô muốn châm cứu, anh bỗng nhiên cảm thấy có một sự kháng cự không tên.

Tô Hồng Yên không nghe ra được ý từ chối trong lời nói của anh, dứt khoát ôm cánh tay của anh, kéo anh dậy khỏi ghế sô pha, đi về phía thang máy: "Không được, em nhất định phải châm cứu cho anh, không thể để anh đau đầu mãi như thế được."

Nhìn hai người đi vào thang máy, đôi mắt già nua của quản gia Hoàng nheo lại, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc ra ngoài: "Ông chủ, ông có thể liên hệ với một bác sĩ chuyên về lĩnh vực thần kinh bác sĩ thần kinh được không? Bệnh đau đầu của cậu Vĩnh Hải ngày càng nặng hơn, tôi nghĩ vẫn nên mời một bác sĩ chuyên nghiệp tới chẩn đoán chính xác một lần mới yên tâm."

Ông ấy không thể tin tưởng cô Hồng Yên, và cả thầy Hùng mà cô ta tìm tới nữa.

Trước đó ông ấy cũng đã từng khuyên cậu Vĩnh Hải hãy tìm một bác sĩ thần kinh tới khám cho mình, nhưng cậu Vĩnh Hải lại bảo không cần tìm gì cả, không còn cách nào khác, ông ấy chỉ có thể cầu cứu ông chủ. Cúp điện thoại, quản gia Hoàng thở phào ra một hơi, nhớ tới trong phòng bếp còn đang sắc thuốc Đông y cho Nguyễn Quỳnh Anh.

Ông ấy đứng dậy bưng lên lầu, gõ cửa phòng làm việc của Nguyễn Quỳnh Anh.

"Quản gia Hoàng có chuyện gì sao?" Nguyễn Quỳnh Anh mở cửa ra, thò đầu ra ngoài hỏi thăm.