Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 251




Mất trí nhớ?

Trần Vĩnh Hải lắc đầu: "Thầy Hùng nói trí nhớ của tôi không có vấn đề."

"Nói vậy tức là hôm nay cậu Vĩnh Hải đã đi tìm bác sĩ Hùng sao?" Quản gia Hoàng hỏi.

Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng.

Anh nghi ngờ trí nhớ mình có vấn đề nên mới đi tìm thầy Hùng nhưng thầy Hùng lại nói với anh, anh không hề mất trí nhớ.

Có lẽ bởi đầu từng bị tổn thương nặng nên mới dẫn đến trí nhớ lẫn lộn.

Nhưng anh không cho là vậy, trong lòng anh vẫn luôn tồn tại một âm thanh nói với anh phải nhớ ra những chuyện đã xảy ra lúc trước khi anh vẫn còn qua lại với Nguyễn Quỳnh Anh, đã nói gì, đã làm gì. Nhưng anh lại không tài nào nhớ ra khoảng thời gian này, cho dù trí nhớ có mơ hồ cũng không thể chỉ mơ hồ với những kí ức này.

"Thầy Hùng có còn nói gì khác với cậu không?" Quản gia Hoàng kéo ghế ngồi xuống, mặt đầy lo lắng.

Trần Vĩnh Hải nhắm mắt đáp: "Không."

"Vậy sao, tôi còn tưởng sẽ nhắc đến chuyện cậu thay đổi tính tình chứ." Quản gia Hoàng tiếc nuối thở dài.

Trần Vĩnh Hải chợt mở mắt ra, hai mắt lóe sáng: "Anh bảo sao? Tôi thay đổi tính tình?"

"Đúng vậy, cậu Vĩnh Hải vẫn không nhận ra tính tình cậu đang ngày một tệ hơn à?" Quản gia Hoàng kinh ngạc nhìn anh.

Trần Vĩnh Hẳn cắn răng không đáp lời.

Vừa nhìn thoáng qua, quản gia Hoàng đã hiểu anh thật sự không nhận ra điều đó.

Quản gia Hoàng lắc đầu nói: "Thật sự thì tính tình của cậu Vĩnh Hải đã bắt đầu thay đổi từ bốn năm trước rồi, càng ngày càng tệ, càng ngày càng cố chấp lạnh lùng. Tôi cũng sắp không nhớ được lúc trước cậu như thế nào rồi. Thậm chí tôi vẫn luôn hoài nghi có phải trong lòng cậu Vĩnh Hải có vấn đề gì hay không."

Nếu không tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy?

Lời nói của quản gia Hoàng giống như một đòn giáng đánh tỉnh Trần Vĩnh Hải. Như ngộ ra điều gì, anh nói: "Tôi của trước kia..."

Đúng vậy, anh của trước kia như thế nào cơ?

Hình như anh thật sự chẳng nhớ nổi điều gì.

Nhìn bàn tay đang nhẹ run của chính mình rồi lại liên tưởng với lời nói khi nãy của quản gia Hoàng, rõ ràng Trần Vĩnh Hải cảm nhận được đáy lòng dâng lên sự hốt hoảng và phiền não.

"Quản gia Hoàng, tôi của trước kia như thế nào?" Anh nắm chặt tay lại, trong giọng nói là sự căng thẳng khó giấu.

Quản gia Hoàng ngơ ngác hồi lâu, vô thức hỏi ngược lại: "Cậu Vĩnh Hải, đến bản thân mà cậu cũng không rõ sao?"

"Trả lời tôi!" Trần Vĩnh Hải nhẹ gầm lên. Anh đứng bật dậy, vẻ mặt hung ác đầy đáng sợ.

Quản gia Hoàng cũng bị anh dọa sợ phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn, vội vàng đáp: "Cậu của trước kia mặc dù tính tình chưa đến mức rạng rỡ như mặt trời nhưng cũng chắc chắn không lành lùng như bây giờ. Cậu biết cười, biết dịu dàng quan tâm người khác, cũng không hở ra là giận, càng không cố chấp không chịu nghe lời người khác nói..."

Trần Vĩnh Hải càng nghe càng thêm phiền muộn.

Người đang nói đến là anh đó sao?

Người đó với anh như hai người hoàn toàn đối lập vậy.

"Cậu Vĩnh Hải, cậu Vĩnh Hải?" Thấy Trần Vĩnh Hải mất hồn, quản gia Hoàng đưa tay lên quơ quơ trước mặt anh.

Trần Vĩnh Hải lấy lại tinh thần, đầu lại bắt đầu đau: "Nói xong rồi?"

"Ừ." Quản gia Hoàng gật đầu, do dự một chút rồi lại nói: "Cậu Vĩnh Hải, hay là cậu đi tìm bác sĩ tâm lí khám xem sao đi?"

Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại, giọng khàn khàn: "Lý do?"

"Thật ra thì cũng không có gì, tôi luôn cảm thấy bác sĩ mà cô Hồng Yên tìm không đáng tin, còn có vài lời mà tôi không biết có nên nói hay không."

"Muốn nói thì anh cứ nói đi!"

Nghe vậy quản gia Hoàng không còn đắn đo nữa: "Tôi luôn cảm thấy chuyện tính tình cậu thay đổi có liên quan đến cô Hồng Yên, bốn năm trước, từ sau khi cậu tỉnh lại được cô Hồng Yên chăm sóc tính tình cậu đã bắt đầu thay đổi. Vậy nên tôi cảm thấy có phải cô Hồng Yên đã làm gì với cậu rồi hay không."

"Không thể nào!" Trần Vĩnh Hải nói mà không chút nghĩ ngợi.

Hồng Yên sẽ không làm gì với anh hết.

Cô học về tâm lí học, còn sức khỏe tinh thần con người cô đâu có tinh thông. Anh không nghĩ rằng cô có đủ bản lĩnh gây ảnh hưởng lên tính cách của anh.

"Tôi cũng chỉ suy đoán vậy thôi, cậu Vĩnh Hải không tin cũng được." Quản gia Hoàng nhún vai, không nói thêm gì mà đứng lên đi vào phòng bếp.

Ông cũng chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình mà thôi.

Rốt cuộc có phải thật hay không thì ông cũng không biết.

Nếu cậu Vĩnh Hải có nghi ngờ chắc chắn sẽ tự mình điều tra.

Thức ăn đã lạnh hết rồi.

Trần Vĩnh Hải buông bát đũa xuống, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, cố xoa dịu phần đầu đã đau đến muốn nứt ra.

Nguyễn Quỳnh Anh thấy khát nên đi xuống rót nước, lúc đi ngang qua phòng ăn lại thấy bộ dáng đau đớn này của Trần Vĩnh Hải.

Cô dừng lại theo bản năng, nghe những tiếng kêu rên ẩn nhẫn của anh, lòng buồn bã, không chút dễ chịu.

Có lẽ bởi cô nhìn anh chăm chú quá nên Trần Vĩnh Hải vừa mở mắt ra đã bắt gặp biểu cảm đau lòng, xót xa của cô. Tim anh khẽ rung lên, có một mùi vị ngọt ngào khó giải thích lan tràn trong tim mình.

"Nguyễn Quỳnh Anh!" Trần Vĩnh Hải gọi tên của Nguyễn Quỳnh Anh, giọng nói chất chứa sự dịu dàng hiếm thấy.

Cô mới vừa đau lòng vì anh đó sao?

Nghe thấy giọng anh, Nguyễn Quỳnh Anh vội vàng thu lại mọi cảm xúc, hờ hừng hỏi: "Anh Hải có chuyện gì à?"

Trần Vĩnh Hải nhìn cô chăm chú, không hài lòng khi cô đột ngột thay đổi sắc mặt.

Còn Nguyễn Quỳnh Anh chỉ nhìn anh không nói, tiếp tục đi: "Nếu anh Hải đã không có chuyện gì thì tôi đi vào bếp trước."

Bóng cô rất nhanh đã biến mất trước cửa phòng bếp.

Phòng bếp chỉ cách phòng ăn một bức tường, khi Nguyễn Quỳnh Anh rót nước ở ngoài cũng có thể nghe rõ tiếng nước chảy.

Quản gia Hoàng nhanh nhẹn ra ngoài phòng ăn kiểm tra tình hình, sau vài giây ông lắc đầu quay lại: "Cậu Vĩnh Hải lại nổi giận hất đổ bàn rồi."

Nguyễn Quỳnh Anh bình tĩnh uống một ngụm nước: "Không phải tính cách của anh ta vốn là như vậy sao?"

"Thật ra thì tính cách vốn có của cậu Vĩnh Hải không phải cô Quỳnh Anh rất rõ sao. Bốn năm trước cậu ấy đâu có vậy." Quản gia Hoàng nhìn vào mắt cô.

Nguyễn Quỳnh Anh không ngẩng lên: "Rõ thì có ích gì, anh ta sớm đã không còn là Lương Vĩnh Hải trong kí ức của tôi nữa rồi. Anh ta là Trần Vĩnh Hải!"

Nói xong câu này, cô đặt cốc nước xuống chuẩn bị trở về phòng.

Quản gia Hoàng vừa rửa cốc vừa thở dài.

Cô Quỳnh Anh cũng dần buông ra rồi, thật ra cô ấy còn lí trí hơn cả cậu Vĩnh Hải nữa.

Nhiều năm qua, cậu Vĩnh Hải vì yêu sinh hận, một mực không quên cô nhưng cô thì sau khi quyết định không yêu nữa lại tỏ ra vô cùng lạnh lùng. Nói không quan tâm cậu Vĩnh Hải nữa là không quan tâm thật.

Nguyễn Quỳnh Anh lại đi qua phòng ăn, Trần Vĩnh Hải đứng giữa một mớ hỗn độn, đầu cúi thấp, cả người toát ra sự lạnh lẽo làm không ai dám đến gần.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng chẳng muốn lại gần anh. Cô làm như không thấy, đi thẳng ra phía cửa.

Nhưng đúng vào lúc ấy, Trần Vĩnh Hải lại cất tiếng gọi cô: "Đứng lại!"

Nguyễn Quỳnh Anh tựa như không nghe thấy, tiếp tục tiến về phía trước.

Trần Vĩnh Hải đạp thẳng vào chiếc bàn ăn đã ngã xuống đất: "Nguyễn Quỳnh Anh, tôi bảo cô đứng lại, cô không nghe thấy à?"

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Nguyễn Quỳnh Anh dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

Trần Vĩnh Hải đi về phía cô rồi đứng lại sau lưng cô: "Lúc nãy cô không trông thấy tôi sao?"

"Có thấy." Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt, lạnh nhạt đáp.

Huyệt thái dương lại đau nhói, Trần Vĩnh Hải tức giận gầm gừ: "Thấy rồi mà cô vẫn cứ đi thẳng à?"

Sự đau lòng khi nãy của cô quả nhiên là do anh tự tưởng tượng ra.

Cô chính là người phụ nữ không có trái tim!

"Vậy rốt cuộc là anh Hải đây muốn tôi phải làm sao?" Nguyễn Quỳnh Anh quay lại.

Trần Vĩnh Hải thở dốc, cả cơ thể cao lớn lảo đảo như sắp ngã, ánh mắt đã không còn sự lạnh lùng sâu xa mà thay vào đó là chút mông lung, mơ hồ.

Bộ dạng này của anh làm Nguyễn Quỳnh Anh thấy có phần bất an trong lòng. Cô cau mày: "Anh sao thế?"

Chẳng lẽ đau đầu dẫn đến bệnh gì rồi sao?

"Người phụ nữ vô tình như cô cũng biết hai chữ quan tâm viết như thế nào ư?" Trần Vĩnh Hải hơi ngả về trước, ngã lên người Nguyễn Quỳnh ANh.

Nguyễn Quỳnh Anh suýt chút nữa không chống đỡ được mà ngã ra đất với anh. Cũng may sau lưng cô là bức tường, cô tựa vào tường, tay chống lên ngực anh mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

"Tôi vô tình? Tôi sao vô tình hơn được anh, quan tâm thì đừng nhắc đến nữa, thứ anh cần không phải sự quan tâm của tôi!" Nguyễn Quỳnh Anh muốn đẩy anh ra nhưng anh lại vững vàng như đá, đẩy mãi đến mức mệt mỏi, cả người ướt đẫm mồ hôi.

"Trần Vĩnh Hải, anh!" Cô cau mày hét lên.