Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 234: Chứng uất ức nhẹ




“Ông nói sao?” Con ngươi Trần Vĩnh Hải hơi co lại, sắc mặt cứng lại.

Quản gia Hoàng nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, lặp lại lời vừa nói.

Ba ngày nay, vì lo lắng cô không chấp nhận được sự thật tàn nhẫn khi mất đi đứa con, ông vẫn luôn để ý quan sát cảm xúc của cô.

Sau đó phát hiện, ngoại trừ ngày đầu tiên cảm xúc của cô không ổn định ra thì hai ngày còn lại rất bình thường, nhưng cả người dường như trở nên rất suy sụp tiêu cực.

Không nhìn ra cửa sổ ngẩn người thì lại không ngừng hát, thỉnh thoảng nói chuyện với cô, cô cũng sẽ phản ứng đáp lại hai câu. Nhưng nhiều lúc cô sẽ giống như lúc này, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, không để ý đến ai cả.

“Ông nói cô ấy như thế này hai ngày rồi?” Trần Vĩnh Hải buông lỏng tay ở vai và cằm Nguyễn Quỳnh Anh ra, giọng có vẻ nặng nề hỏi.

Quản gia Hoàng gật đầu: “Đúng thế. Nên tôi nghi ngờ tinh thần cô Nguyễn có chút không thích hợp.”

Trần Vĩnh Hải hạ mi mắt, không nói gì.

Anh nghĩ đến tư liệu điều tra lúc trước nhắc đến, sau khi Nguyễn Quỳnh Anh bị dòng họ Hy Nhĩ từ hôn hơi bị chứng uất ức nhẹ, Trần Cận Phong cũng làm bác sĩ tâm lý của cô lúc đó.

Mà người có chứng uất ức nhẹ nếu lại chịu kích thích rất lớn nữa thì có thể sẽ bị tái phát.

Tình huống hiện tại của Nguyễn Quỳnh Anh hoàn hoàn phù hợp.

“Đi tìm một bác sĩ tâm lý qua đây.” Trần Vĩnh Hải híp mắt chăm chú nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, nhàn nhạt nói.

Quản gia Hoàng gật đầu: “Tôi đi gọi ngay.”

Không lâu sau, bác sĩ tâm lý đã đến.

Sau khi chẩn đoán, bác sĩ tâm lý nhẹ thở ra một hơi, từ ghế ngồi đứng lên.

“Cô ấy sao rồi?” Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đã ngủ, trầm giọng hỏi.

Bác sĩ tâm lý đẩy kính mắt, trả lời: “Cô gái này thực sự hơi có chứng uất ức, nhưng không phải rất nghiêm trọng. Chỉ cần ở bên trò chuyện khuyên nhủ để cô ấy tự mình thoát ra là được.”

Nghe xong, vẻ căng thẳng của Trần Vĩnh Hải hơi thả lỏng: “Vậy sau này nhờ anh.”

“Được, cậu Trần.” Bác sĩ tâm lý vui vẻ đồng ý, sau đó thu dọn đồ rời khỏi phòng.

“Cậu Trần.” Quản gia Hoàng nhìn Trần Vĩnh Hải đang sửa lại chăn giúp Nguyễn Quỳnh Anh, chần chừ vài giây hỏi: “Sao cậu không nói với cô Nguyễn sự thật việc cậu bỏ đứa bé đi?”

Trong ba ngày này, ông đã biết hết tất cả. Sau khi biết vì đứa trẻ có dị tật nên cậu Trần mới ép buộc bắt Nguyễn Quỳnh Anh phải bỏ đứa bé, sự không vừa lòng của ông với anh cũng đã biến mất.

Nhưng ông không hiểu sao anh lại không nói sự thật ra. Nếu nói ra, có lẽ cô Nguyễn sẽ không trách anh.

Trần Vĩnh Hải ngồi cạnh giường, ánh mắt dừng ở khuôn mặt Nguyễn Quỳnh Anh, nhẹ giọng nói: “Không vì sao cả.”

Nói với cô thì thế nào? Vì tử cung của cô bị thương, rất khó mang thai nên mới để ý đứa bé trong bụng như thế.

Muốn để cô biết, nguyên nhân chủ yếu đứa con trong bụng cô có dị tật, không phát triển được, không thể sinh ra là do cô uống quá nhiều thuốc. Như thế cô sẽ càng đau khổ hơn bây giờ, sẽ hận chính mình, cho rằng tất cả là lỗi của mình, chính cô đã giết chết đứa con đó.

Vì như thế nên Trần Cận Phong mới không nói chuyện đứa trả bị dị tật cho cô biết, vì sợ cô không thể chịu đựng được. Mà anh, cũng như thế.

“Cậu Trần, sao cậu phải thế? Hiểu lầm như bây giờ, nói ra không phải tốt hơn ư? Sao cứ nhất định phải kìm nén trong lòng để hành hạ cô ấy cũng như hành hạ chính cậu.” Quản gia Hoàng sốt ruột, có hơi giận mà không biết làm sao với Trần Vĩnh Hải.

“Không có gì đáng nói cả.” Trần Vĩnh Hải đút tay vào túi đứng dậy, liếc mắt nhìn ông, trong mắt có ý cảnh cáo: “Ông cũng ngậm chặt miệng, không cho phép nói với cô ấy.”

Quản gia Hoàng hơi ngạc nhiên, sau đó thở dài gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Lúc này Trần Vĩnh Hải mới thu ánh mắt lại, dặn: “Cô ấy tỉnh thì gọi cho tôi.”

Nói xong, anh nhấc chân đi ra ngoài, về tập đoàn Vĩnh Phát.

Khi Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh lại đã là tối muộn, bụng đói kêu lên.

Cô chống người xuống giường ngồi dậy, xoa đầu đang đau, xuống giường vào toilet.

Lúc đi ra, quản gia Hoàng vẻ mặt lo lắng nhìn cô: “Cô Nguyễn, cô tỉnh sao không gọi giúp việc đỡ cô dậy, vết thương của cô còn chưa lành đâu.”

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, giọng vừa khàn vừa nhỏ đáp: “Không cần, tự tôi có thể đi.”

“Ồ!” Quản gia Hoàng ngạc nhiên mở to mắt: “Cô Nguyễn, cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện rồi.”

Nguyễn Quỳnh Anh lạnh nhạt nhếch miệng: “Có gì ăn không ạ?”

“Có có có.” Quản gia Hoàng nhanh chóng gật đầu, như làm ảo thuật lấy một hộp giữ nhiệt đằng sau ra.

Nguyễn Quỳnh Anh bước chậm rãi, chịu đựng đau đớn ở bụng dưới đi đến cái bàn nhỏ.

Quản gia Hoàng muốn đỡ nhưng bị cô cự tuyệt.

Bất đắc dĩ ông chỉ có thể bước chậm theo sau sát cô, tránh cho cô té ngã.

Cuối cùng Nguyễn Quỳnh Anh cũng ngồi xuống được.

Quản gia Hoàng thở nhẹ nhõm, lấy đồ ăn trong hộp giữ nhiệt ra: “Đây là canh gà giúp việc mới hầm xong không lâu, cô uống nhiều một chút, cô gầy thành như này phải bồi bổ nhiều mới được.”

“Cảm ơn!” Nguyễn Quỳnh Anh bưng bát lên.

Do không có sức, bát canh hơi nghiêng như sắp đổ.

Thấy Nguyễn Quỳnh Anh đã bắt đầu uống canh, quản gia Hoàng vui mừng cười.

Cô Nguyễn chủ động muốn ăn, phải chăng cô ấy đã bắt đầu chấp nhận sự thật rồi?

Nếu thực sự như thế thì quá tốt, cô sẽ không bị uất ức nữa.

Nghĩ vậy, quản gia Hoàng lấy một cái ghế ngồi đối diện Nguyễn Quỳnh Anh, thử thăm dò, hỏi: “Cô Nguyễn, cô có nhớ chuyện xảy ra lúc sáng không?”

“Lúc sáng?”

Động tác uống canh hơi dừng lại, Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.

Quản gia Hoàng vỗ vỗ vai cô: “Không nhớ được thì thôi, không nhớ ra cũng là chuyện tốt.”

Nguyễn Quỳnh Anh uống canh không nói gì.

Trên thực tế, ba ngày nay cô sống quá u mê rồi, khi thì nổi nóng, khi lại chán nản.

Chính cô cũng có thể cảm nhận được bản thân có vẻ kỳ lạ.

Uống hết canh, Nguyễn Quỳnh Anh hơi no, sau đó bỏ bát xuống.

Quản gia Hoàng còn muốn khuyên cô ăn thêm chút nữa, nhưng cô đều lắc đầu từ chối.

Nhìn bát cơm chưa động chút nào, quản gia Hoàng hơi tiếc thở dài.

Ăn ít như thế! Ba ngày nay cô ấy cũng không ăn được mấy, đều dựa vào dinh dưỡng truyền vào cơ thể.

Cứ như vậy, sao cơ thể có thể chịu được?

Nguyễn Quỳnh Anh rửa tay xong đi ra, thấy quản gia Hoàng đang dọn bát, cô bỗng nhiên nói: “Chú Hoàng, tôi muốn xuất viện.”

Quản gia Hoàng vừa nghe lập tức quay người lại: “Vậy sao được, cơ thể cô còn chưa khỏi sao có thể xuất viện được. Cậu Trần cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Nghe được hai chữ ‘cậu Trần’, Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi tái nhợt của mình: “Vậy khi nào tôi mới được ra viện?”

“Đợi vết thương của cô hoàn toàn đóng vảy đi.” Quản gia Hoàng nghĩ nghĩ.

Nguyễn Quỳnh Anh sờ bụng, về giường bệnh nằm, cũng không đề cập đến việc xuất viện nữa.

Thấy cô nghe lời như thế, quản gia Hoàng vừa mừng vừa đau lòng: “Cô Nguyễn nghỉ ngơi trước đi, tôi về biệt thự một chuyến đã.”

“Chú Hoàng, chờ chút.” Nguyễn Quỳnh Anh gọi ông lại.

Quản gia Hoàng quay đầu hỏi: “Cô Nguyễn, sao thế?”

Nguyễn Quỳnh Anh chống người ngồi dây: “Lúc đến đây chú có thể giúp tôi đem áo cưới đến được không? Tôi muốn ở đây tiếp tục làm.”

“Cái này không được đâu, giờ cô phải tĩnh dưỡng, mấy chuyện này đợi sau khi xuất viện rồi lại làm.” Quản gia Hoàng nhíu mày nói.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ông, vẻ mặt kiên định lại nghiêm túc: “Nhờ chú đó, chú Hoàng.” Thấy cô cố chấp như thế, ông định mở miệng nói, sau lại đồng ý: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Nguyễn Quỳnh Anh nói cảm ơn rồi lại nằm xuống nhắm mắt lại.

Ngay lúc cô mơ màng sắp ngủ thì bỗng nhiên có người gõ cửa.